“Thú kham?” Mọi người đều cảm thấy rất thú vị, đồng thanh hỏi: “Là thứ gì?”
Thần tướng thở dài, đứng lên đấm chân: “Ai da, già rồi ngồi lâu một chút là đau chân, tìm chỗ nào đó ngồi xuống vừa ăn vừa nói.”
Mọi người thấy thần tướng chạy, đành phải đuổi theo.
Cuối cùng tập trung trong nhã gian của Thái Bạch Cư, gọi một bàn đầy đồ ăn nịnh nọt thần tướng, đóng cửa lại. Mọi người ngồi xuống, chờ thần tướng giải thích xem “thú kham” là gì.
Thần tướng uống một chén rượu nhỏ, nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, rồi lại nhìn Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh đang móc tai, còn cả một đám ảnh vệ tò mò bám trên khung cửa nghe kể chuyện.
“Đám tiểu tử các ngươi, võ công rất tốt.” Thần tướng nghĩ nghĩ, hỏi: “Sư phụ cũng là võ lâm chí tôn, chưa từng nghe sư phụ kể chuyện về võ lâm quỷ mê sao?”
“Võ lâm quỷ mê?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, ý bảo chưa từng nghe.
“Nghĩ lại, cũng là chuyện mấy trăm năm trước rồi, các ngươi chưa từng nghe cũng không lạ.” Thần tướng nghĩ nghĩ, bắt đầu kể chi tiết: “Thú kham là một trong mười bí mật lớn của võ lâm.”
“Thú kham? Chẳng lẽ là điện thờ dã thú?” Công Tôn giải thích câu chữ.
“Có thể nói vậy, thứ được thờ là thần thú.” Thần tướng gật đầu: “Cũng chính là thần thú võ lâm chí tôn trong truyền thuyết.”
“Thần thú?” Triệu Phổ từng nghe không ít chuyện thần tiên quỷ quái, nhưng đây là lần đầu nghe đến thần thú, liền hỏi thần tướng: “Nó là gì?”
“Là một loài thú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368633/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.