Mọi người hạ quyết tâm, trước phải đối phó với Đoàn gia trại, dùng sơn trại làm bàn đạp. Đánh lên núi so với bình nguyên có chút khó khăn. Giả ảnh phụng mệnh mang theo vài ảnh vệ đi trước thăm dò Đoàn gia trại.
Nửa ngày sau trở về, hồi bẩm Triệu Phổ: "Đoàn gia trại có chút khó đánh."
Triệu Phổ nhíu mày: "Nhiều người?"
Giả ảnh lắc đầu.
"Địa hình hung hiểm?"
Giả ảnh vẫn là lắc đầu.
Triệu Phổ dưng đứng chân mày: "Trên núi có cơ quan?"
Giả ảnh tiếp tục lắc đầu.
Triệu Phổ giận nha, không thèm đoán nữa: "Phản, ngươi nói a!"
Giả ảnh nhìn Tử ảnh, ý tứ như là nói - ngươi tới!
Tử ảnh lắc đầu, giao cho Thanh ảnh.
Thanh ảnh lại giao cho Xích ảnh.
Mọi người có chút khó hiểu, đám ảnh vệ này là bị gì a?
Cuối cùng Tiểu Tứ tử chán ngáp một cái, Giả ảnh mới ấp úng hỏi Bạch Ngọc Đường một câu: "Cái gì kia, Ngũ gia có phải có cái bằng hữu kêu Lâm Tuyền Phong không?
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn mọi người, gật đầu: "Ta cùng hắn nhận thức."
Triển Chiêu cũng kinh ngạc: "Thần phiến Lâm Tuyền Phong?"
Đám Công Tôn đều không phải người giang hồ, tò mò hỏi: "Ai a?"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Hắn là lão bằng hữu của ta, từ nhỏ đã quen biết."
"Lâm Tuyền Phong ở trên giang hồ rất có danh khí, hắn sở trường dùng quạt và ám khí, là cao thủ cơ quan. Chỉ là người này làm người điệu thấp, hành tung bất định, không quá nhiều người biết." Triển Chiêu cọ cọ Bạch Ngọc Đường: "Hắn là nhĩ hảo bằng hữu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65473/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.