Gia tôn Ngô Lâm xuất hiện, không thể nghi ngờ việc này giúp Bao Chửng tăng thêm một đại ưu thế, có thể nói mở cửa đại cát. Ngô Lâm kể lại chuyện Hạ Chính mấy năm nay sở tác sở vi, thật sự làm người líu lưỡi. Hơn nữa Ngô Lâm cũng rất có tiếng, lại quen thuộc địa hình Thục trung, Bao Chửng quyết định cùng hắn hảo hảo nói chuyện một phen. Tiểu tôn nhi của Ngô Lâm gọi Ngô Đậu Đậu, tính cách có chút bất đồng với Tiểu Tứ tử ngơ ngác, tiểu hài nhi này suốt ngày cải nhải cằn nhằn, là một đứa bé lanh lợi, nhưng cũng rất dong dài.
Tiểu Tứ tử rất nhanh liền cùng hắn thành bạn tốt, Tiểu Tứ tử nói một tiếng, Ngô Đậu Đậu sét đánh không kịp bưng tai nói ra một đống, Tiểu Tứ tử lại một tiếng, bộ dáng hai đứa nói chuyện phiếm thật rất khôi hài.
“Tiểu Đậu Tử, Ngũ Mệnh thật đáng yêu, Thạch Đầu và Tiễn Tử nhà ta lại rất không ngoan a.” Tiểu Tứ tử dùng sức kéo Thạch Đầu vẫn đang cọ Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ngồi xổm bên người Thạch Đầu chọt nó: “Thạch Đầu, về sau không được phép cọ a, không cho ngươi cọ!”
Thạch Đầu chuyển hướng, chạy tới cọ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường túm nó quăng cho Tiễn Tử. Tiễn Tử đè lại Thạch Đầu còn muốn ăn đậu hũ, không cho nó tái chạy lên. =))))))))
Công Tôn hỏi Ngô Lâm: “Ngô lão gia tử, ngươi từ đâu có được những sổ sách này?”
Ngô Lâm thở dài: “Chuyện này quan hệ tới nhi tử ta, cũng chính là phụ thân Đậu Đậu.”
Nói xong, nhìn Đậu Đậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65474/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.