Triển Chiêu không thám thính đươc gì, đành phải đem theo mèo đen vào thành.
Thời điểm tiến vào Kim Quan Trấn, Triển Chiêu cưỡi Tảo Đa Đa, Tiểu Tứ tử ngồi trước người Triển Chiêu, trong lòng ôm mèo đen kia. Triển Chiêu để ý một chút cửa thành Kim Quan Trấn, phát hiện ba chữ "Kim Quan Trấn" trên cửa thành rất kì lạ. Chữ "Quan" ở giữa khá mới, như là mới sửa lại.
"Ân..." Bao Duyên vuốt cằm: "Hai chữ 'Kim Trấn' rõ ràng là thể chữ Nhan, mà chữ 'Quan' còn lại lại là Thái thể."
Bàng Dục bĩu môi: "Tiểu Màn Thầu, cái gì chữ Nhan chữ Thái cơ?"
"Bổn." Tiểu Tứ tử xoay mặt nói với Bàng Dục: "Thể chữ Nhan là kiểu chữ thư pháp của Nhan Thực Khanh, Thái thể là thái tương đích tự thể!"
Bàng Dục nhu nhu quai hàm, Bao Duyên liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi a, có rảnh thì xem nhiều sách một chút, đừng cả ngày không học vấn ăn không ngồi rồi, Tiểu Tứ tử so với ngươi còn biết nhiều hơn."
Bàng Dục bĩu môi: "Y như cha ta, la lý dong dài."
"Cái gì?!" Bao Duyên trừng mắt liếc qua, Bàng Dục vội xoay mặt nịnh nọt Tiểu Tứ tử: "Ai nha Tiểu Tứ tử ngươi thật thông minh a! Tiểu tài tử, không thua gì cha ngươi."
Tiểu Tứ tử được Bàng Dục rót cho một chén canh ngọt, ngọt đến độ có chút vựng hồ hồ, bắt lấy lỗ tai mào đen trong lòng: "Tiểu Hắc nghe không?"
Triển Chiêu hơi nhướng mi: "Tiểu Tứ tử, ngươi kêu con mèo này Tiểu Hắc a?"
"Ngô." Tiểu Tứ tử gật đầu.
Triển Chiêu khiêu mi, cúi xuống: "Kêu Tiểu Ngũ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65475/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.