🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ Tự tuyệt đối không ngờ, chỉ một lần chia tay hôm đó, lại có hậu quả lớn như thế.

Từ hôm đó, Phó Vi không còn có xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.

Sau khi anh chờ đợi ròng rã hai giờ, điện thoại của anh nhậ được một cuộc điện thoại không thể quen thuộc hơn. Như thường ngày anh vẫn nhận, cách sóng điện từ, giọng của đối phương quen thuộc giống như đã được khắc lại trong lòng anh.

Giọng Phó Vi lại run rẩy, lặng thinh khác thường, thỉnh thoảng nhả ra mấy chữ.

“Hử?” Anh nhíu nhíu mày, cho rằng trong công việc cô lại làm gì đó sai.

Giọng Phó Vi mang theo chút nghẹn ngào từ đầu bên kia điện thoại vẳng đến: “… Em xin lỗi, Kỳ Tự.”

Vẻ mặt Kỳ Tự dần dần nghiêm túc: “Em làm sao thế?”

“Em xin lỗi…” Cô máy móc nói lại câu nói này, “Chắc em… Cần rời đi mấy ngày.”

“Đi công tác ư?” Kỳ Tự cảm thấy kì dị, hỏi thăm cô từng câu, cô lại chỉ phủ nhận.

“Mấy ngày, hoặc là mấy tuần…” giọng Phó Vi càng run thêm, qua điện thoại càng thêm rõ ràng: “Em cũng không biết cần bao lâu… có thể để, khi nào em trở về rồi sẽ giải thích với anh không?” cuối cùng, giọng của cô gần như nghẹn ngào.

Điện thoại lúc này im bặt ở đây, đó là tin tức cuối cùng liên quan tới cô mà anh được nghe.

Sau đó anh kinh ngạc phát hiện, điện thoại của rốt cuộc không gọi được nữa. Anh dùng tốc độ nhanh chưa từng có chạy vào tòa cao ốc đài truyền hình, tiếp tân lại nói với anh, chưa từng nhìn thấy Phó Vi.

Bởi vì lúc đầu do chuẩn bị đi đăng ký, giấy tờ quan trọng của Phó Vi nhận đều mang theo trên người. Là một cô gái trưởng thành một có năng lực sinh tồn hoàn toàn độc lập, nếu cô muốn âm thầm biến mất, thực sự là quá mức đơn giản.

Nhưng là dù như thế nào, lúc ra cửa cô cũng không có vẻ là mang ý đồ này.

Ý đầu tiên hiện lên trong đầu Kỳ Tự là: Ngoài ý muốn. Lúc Phó Vi tắt máy, đồng thời bay hơi từ tòa cao ốc đài truyền hình trở đi, anh đã tỉnh táo liên hệ với tất cả người có khả năng biết hành tung của cô. Đứng mũi chịu sào chính là Chu Dục Sâm lấy lí do họp hành để gọi Phó Vi tới đài truyền hình.

Chu Dục Sâm lúc ấy đang đi công tác, rất hoang mang, cho biết anh ấy không hề bảo cấp dưới gọi Phó Vi tới họp. Lại tìm đến Dư Tịnh người trực tiếp liên hệ Phó Vi, thì đối phương lại có vẻ mờ mịt.

Lúc Dư Tịnh nói, vẻ mặt có vẻ vô tội, song tràn đầy hờ hững: “Chỉ là có một người đàn ông thần thần bí bí nhờ tôi liên hệ cô ấy, tôi đưa cô đến quán cà phê rồi đi, chuyện sau đó đương nhiên tôi không hề biết rõ ràng. Anh Kỳ, chẳng lẽ một cô gái như tôi, ban ngày ban mặt lại còn có mưu đồ làm loạn với cô ấy hay sao?”

Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng sau khi Phó Vi liên tục mất tích hai mươi tư tiếng.

Thành phố này trở nên rất buồn cười, nó có thể đẩy một ai đó cơ duyên xảo hợp đẩy tới bên bạn, cũng có thể chỉ trong vòng một ngày đã khiến người đó hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa.

Kỳ Tự không còn có thể tỉnh táo mà phát điên lên tìm cô, liên hệ tất cả người gần đây cô có lui tới. Thậm chí liên lạc đến cả Lý Manh ở Mỹ xa xôi. Lý Manh bị lệch giờ, còn buồn ngủ nói với anh: “Chị ấy không phải sắp thành cô dâu mới rồi sao… đi đâu được chứ?”

Tất cả mọi người đều hỏi như vậy anh: Một người sống sờ sờ ra đó, có thể đi đâu?

Anh cũng muốn hỏi. Cuộc sống thật sự rất hoang đường, duy trì ai đó tại một hoàn cảnh ổn định, an toàn, người đến người đi, nhưng những người ta tiếp xúc đều luôn quen thuộc. Tóm được, sờ được.

Nhưng không có một ai nói với anh, nếu như một người ngày nào cũng cạnh bên đột nhiên nói muốn rời đi, phải làm sao để tìm được cô? Nếu như ai đó cố ý né tránh anh, ngay cả nguyên nhân cũng không chịu nói với anh, vậy phải muốn làm sao để tìm cô về đây?

Sau một đêm không có chợp mắt anh Kỳ vẫn là quay lại nhà. Anh không biết, phương xa có một người không ngừng bấm điện thoại, một hàng tin ngắn ngủi cứ đánh một đong lại xóa xóa, cuối cùng vẫn là không thể gửi đi.

Cứ như là muốn châm chọc anh, chuông cửa khẽ vang lên, kiện hàng của Phó Vi đúng giờ mà tới, chủ nhân cũng đã biến mất.

Kỳ Tự ký nhận thay cô, thần sắc sáng sáng tối tôi, cuối cùng vẫn là mở ra, bên trong là một cuốn sách tiếng Anh, có kèm theo một cái thiệp. Anh nhìn lạc khoản: Phó Kỳ Dự.

Đầu mùa hè, Phó Kỳ Dự đã bay trở về Anh, khi đó còn là Phó Vi tiễn anh ta ra sân bay. Anh mặc dù không thích người này tí nào, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng Phó VI anh ta chiếm một vị trí đặc thù.

Vị trí kia gọi là: Người thân. Hai chữ khiến người ta không thể làm gì.

Kỳ Tự tiếp tục nhìn lên, trên thiệp chỉ có mấy hàng chữ, chào hỏi ngắn gọn, đại khái là cảm ơn bản thảo của Phó Vi một phen, cường điệu sự cảm động với chi tiết “chuyện cũ” được tái hiện hoàn nguyên. Phó Kỳ Dự nói là: “Cho dù mẹ kế của anh đã là nhiều chuyện sai với em, anh cảm ơn em đã nguyện lòng dùng giọng văn thành thật nhất để viết lại câu chuyện của bà.”

Kỳ Tự nhíu nhíu mày, hình như có gì đó dẫn dắt anh, phát hiện một điều gì đó không biết, lại mơ hồ là cái lỗ đen tỏa ra sức hấp dẫn. Anh lật mục lục ra, tìm thấy vài trang mà Phó Kỳ Dự nói tới kia.

Một đêm không ngủ, Kỳ Tự đọc đi đọc lại những câu chữ mà Phó Vi viết ra.

Bút pháp rất tỉnh táo, người phụ nữ trung niên trong câu chữ kia là bà mẹ kế của Phó Kỳ Dự. Bà ta đã từng có một cô chị gái nghiện m.a t.ú.y, trời xui đất khiến bà ta cũng nghiệm. Từ đó bà ta căm hận chị gái của mình, đổ hết thù hằn không thể ngăn chặn lên người con gái của chị bà, nhục mạ đánh đập, thậm chí trong một lần lên cơn nghiện m.a t.u.ý không thể khống chế bản thân, bà ta đã bán cháu gái mình cho bọn buôn người.

Vốn chỉ là câu chuyện của người khác.

Nhưng Phó Vi lại từng đề cập với anh, mẹ kế của Phó Kỳ Dự, chính là dì của cô.

Lập tức, một nhân vật chính lạnh lùng trong câu chuyện lạ lẫm, vậy mà lại ở cạnh anh.

Phó Vi từng nói với anh về quá khứ của mình, song chỉ giới hạn trong viện mồ côi. Khi đó cô nói: “Khi đó em được viện trưởng viện mồ côi nhận nuôi, thế mà đã cảm thấy ngày tốt lành bắt đầu rồi. Anh biết không? Em đã từng bị bán cho bọn buôn người. Khi đó người cạnh em luôn nói, chạy đi, ngày tốt lành sẽ bắt đầu. Em chạy trốn, đến viện mồ côi, có ăn có ở. Em cảm thấy, đó chắc là những ngày tốt lành mà họ kể đi…”

Cô dùng ngữ khí bình tĩnh để kể với anh đoạn quá khứ đó, anh cho rằng đó chính là thời điểm tối tăm nhất đời cô. Nhưng xưa nay chưa từng phát hiện, trước câu chuyện cũ này trước, còn có vết sẹo khác càng đau khổ hơn, dù cho chỉ là dùng những câu chữ không có nhiệt độ, cũng đã khó chịu đến như vậy.

Anh cho rằng ở bên nhau lâu như vậy đã khiến anh trở thành người hiểu rõ cô nhất, có thể thấy rõ mỗi tiếng nói cử động của cô, biết được từng giờ từng phút của cô trong nhiều năm như vậy. Nhưng chưa bao giờ anh phát hiện, hóa ra đối với quá khứ của cô, anh hoàn toàn không biết gì.

Kỳ Tự nhíu chặt lông mày. Vậy là như thế này sao? Bởi vì không thể nào gả cho anh trong khi anh hoàn toàn không biết gì, nên mới lựa chọn trốn tránh?

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ trăng côi lãnh lãnh thanh thanh chiếu vào màn cửa, soi sáng một hình dáng mông lung. Kỳ Tự lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, không mảy may di chuyển.

Cái điện thoại một mực bị lãng quên một bên đột nhiên sáng lên. Anh lập tức cầm tới, người gọi lại không phải Phó Vi.

Một cái số lạ.

Kỳ Tự nhận, bên kia truyền tới một giọng nam quen thuộc: “Kỳ Tự à?” Dừng một lúc, đối phương tự báo cáo tên tuổi, “Tôi là Tống Tử Khuyết.”

※※※

Thành phố L. Nghĩa địa công cộng.

Nghĩa địa mùa thu, lá rụng rì rào. Phó Vi mặc váy đen, đứng trước mộ, cầm một bó sồ cúc màu trắng. Trên mộ là ảnh chụp một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt tang thương tiều tụy, ngũ quan mơ hồ giống Phó Vi.

Cô cúi người, nhẹ nhàng đặt bó hoa ở trước mộ. Hốc mắt cô ửng đỏ, vành mắt xanh đen, rõ ràng là do ngủ không đủ nên trông có vẻ mệt mỏi, nhưng thần sắc lại bình tĩnh như nước.

Làm sao mà cô lại ngờ được? Nhiều năm như vậy rồi, cô cho rằng mình là một đứa mồ cô. Nhưng cái người vứt bỏ cô kia, giờ lại đang nằm ở trước mặt cô, nằm dưới tấm bia đá nhỏ bé kia, để cô đến bái tế.

Trải qua mười mấy năm, rốt cục lại lần nữa nhìn thấy cái người mà cô gọi “mẹ” đó, lại là sau lần cuối cùng bà ta hít m.a t.ú.y không thể cứu nổi nữa.

Người đàn ông trung niên tìm đến cô tên là chú Phong, là đồng nghiệp làm ăn lúc tuổi còn trẻ của mẹ cô, vô tình gặp được, mới biết bà ta đã dầu cạn đèn tắt. Ông nói với cô, sau khi cô rời nhà không lâu, mẹ cô vì buôn m.a t.ú.y mà bị kết án, trong tù lại khám ra được ung thư. Lúc ra tù bà ta đến thành phố S tìm Phó Vi, song không dám nhận con, cũng không dám liên lạc với tất cả người quen biết trước đây.

Phó Vi im lặng rất lâu. Gió thu cuốn lên mép váy và mái tóc dài của cô, cái cây bên người rung động, chỉ đứng lặng bên cô, an tĩnh như vậy, cứ như đã xuất hồn.

Bởi vì tấm mộ bia này, chuyện cũ lại một lần nữa bám lấy cô. Cô không còn là kẻ giống gốc lục bình kia, tìm được chỗ mới sống nhờ, là có thể sống mãi không kiêng dè nữa.

Bây giờ cô đã có rễ. Trước kia cô cảm thấy, “Trăm mối ngổn ngang” chỉ là một cái từ không rõ ràng trong một lần cảm động hoặc đau lòng, giờ một mình đứng ở trong nghĩa địa, trong rất nhiều tấm bia giống nhau mà tìm ra tấm bia này, cô mới hiểu sự súc tích của được mấy chữ này.

Trên thềm đá sau lưng dần dần vẳng đến tiếng bước chân, từ xa mà đến gần. Rất nhẹ, lại an ổn kiên định.

Thân hình cao lớn dừng bên cạnh cô, xoay người cầm bó hoa trong tay để cạnh bó của cô.

Phó Vi kinh ngạc nhìn động tác của anh, há hốc mồm muốn nói gì đó, lại chẳng nói câu nào được. Hốc mắt bất giác đỏ lên, cô khàn giọng gọi anh một tiếng: “… Kỳ Tự.”

Kỳ Tự mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản, so với trang phục bình thường anh mặc thì không khác chút nào. Anh vốn có vóc người cao, mấy ngày không gặp mà gầy đi không ít, cả người trông như gốc tùng cô đơn dưới trăng, con mắt sắc bén nhìn cô chăm chú, giống như ánh sáng trên mũi dao, lại chẳng hề tàn nhẫn chút nào.

Thật ra Phó Vi không biết nên làm sao để đối mặt anh. Thế nhưng người đột nhiên đến trước mặt, ngoài sững sờ, thế mà ngay cả bối rối cũng không kịp có, chỉ là ngơ ngác nhìn anh.

Có gió đang thổi giữa hai người, thổi lên sợi tóc Phó Vi, một dọn dính lên trán vừa hay ở bên hốc mắt sưng đỏ của cô, giống như là rơi con ngươi đen nhánh loang loáng lệ quang của cô.

Anh mặt lạnh, không hề cất tiếng. Lặng thinh hồi lâu, mới đi lên trước một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực anh, dùng tay giúp cô gỡ đi lọn tóc bị gió thổi loạn: “Em không tin anh đến thế sao?”

“Không phải…” Phó Vi cất lời toan giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, ảo não đổi đề tài, “Sao anh lại đến?”

“Mẹ em đi tìm Tống Tử Khuyết.” Tống Tử Khuyết gọi điện thoại cho anh, anh mới biết được cô ở đây. Nhưng anh không có tâm trạng cùng cô giải thích cặn kẽ, chỉ tích chữ như vàng nói được nửa câu.

Phó Vi có thể cảm nhận được rõ ràng là anh không vui. Người tràn đầy lòng khống chế như anh, sao có thể chấp nhận được việc biết được tin cô từ người khác? “Em xin lỗi…” Cô chôn đầu trên vai anh, nước mắt vốn không chảy từ lúc đến đây lập tức trút xuống cả, không biết là do cảm xúc ngổn ngang khi nghĩ mẹ mất trong khi mẹ vẫn còn, rồi lại thực sự mất, hay là do áy náy cùng bất an đối với anh.

Vả cả chút xíu lòng riêng cô không thể buông được. Anh có thể chấp nhận ư? Vốn cho là rằng mồ côi đã là xuất thân xấu nhất của cô, nhưng bây giờ lại bị hiện thực nhắc nhở, cô là con gái của kẻ buôn m.a t.ú.y.

“Chỉ có muốn nói ba chữ này với anh sao?”

Phó Vi mím môi, nghe mùi hương quen thuộc trên món đồ vest của anh, dường như là tại bịn rịn thứ gì sắp mất đi lúc chia tay, lại giống là đang nắm chặt cây lao.

“Em còn quá khứ nào mà anh không biết không?” giọng Kỳ Tự rất nhạt, bật ra một nụ cười nhẹ như không nghe thấy, dường như đang đùa cợt cô, “Cả một đời có đủ chưa? Anh có nhiều thời gian để nghe em từ từ kể.”

Bởi vì em là người đầu tiên anh được nhận quyền giám hộ, là người thân mỗi ngày anh cùng ra cùng vào, là một nửa anh muốn chung bước trong quãng đời còn lại.

Bởi vì em chiếm hết tất cả những tưởng tượng của anh về “gia đình”.

Vậy nên, Phó Vi à——

“Anh yêu em. Tất cả của em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.