Hòa Linh lắc lắc khăn tay, chân thành nhìn Tổ phụ cuả mình: “Cháu thích cửa hàng may y phục ở phố Tây!”.
Quả nhiên, Sở tướng quân tức đến rung rẩy, quang minh chính đại đòi cái nọ cái kia như vậy, thật đúng là “Cháu! gái! Ngoan!”, người nào đó cố gắng xoa dịu tâm tình, rồi nói: “Cháu còn thể diện nữa không đấy?”
Hòa Linh thờ ơ đáp: “Nếu cho cháu cửa hàng kia thì không cần cũng được. Nói cho cùng thì là trao đổi bằng tiền không phải sao? Cháu thề, vĩnh viễn sẽ không truy cứu chuyện hạ độc, cũng sẽ không ở dùng chuyện này để bới lông tìm vết. Chỉ với một cửa hàng may y phục đã có thể khiến cháu yên lặng ngậm miệng. Không phải quá hời rồi sao? Người cũng biết, bởi vì chuyện hạ độc kia mà cháu đã phải trả giá rất nhiều, nói không chừng về sau còn không gả đi được. Tuy rằng các người đều nói độc này không nguy hiểm, nhưng ai có thể cam đoan, nó sẽ không để lại di chứng gì? Hiện tại có ngày nào mà cháu chẳng phải uống thuốc đâu!”. Hòa Linh bình thản nói, cũng không nhìn Sở tướng quân, bắt đầu từ lúc ông vỗ nứt cái bàn kia.
Sở tướng quân trầm mặc, ông chần chừ một lúc mới nói: “Nào có cô nương nhà ai chưa xuất giá mà đã được cấp cửa hàng, nói ra cũng không dễ nghe!”.
Hòa Linh tự tiếu phi tiếu tiếp tục phản bác: “Nếu như cả đời này cháu không thể gả thì sao! Tâm trí của mẫu thân lại luôn hướng về đệ đệ, vì thế bản thân cháu phải chừa cho mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-nu-yeu-kieu/2090826/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.