Từ khi Hòa Linh tỉnh lại, chưa từng gặp qua vị tổ phụ này, hiện tại vừa nhìn thấy người, lại cảm thấy như đã trải qua mấy đời, người đã chết vẫn còn sống sờ sờ trước mặt, Hòa Linh không muốn cảm khái cũng không được! Ai có thể ngờ được, chỉ trong mười ba năm ngắn ngủi, rất nhiều người đều đã không còn, quả thật là thế sự vô thường.
Tuy rằng vị Tổ phụ này không quá quan tâm tới nàng, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy đây chính là người hiểu biết nhất Sở gia, chỉ tiếc, lại chết sớm!
“Gặp qua Tổ phụ!”. Mọi người đứng dậy thỉnh an, Hòa Linh cũng hành lễ theo. Hôm nay, Sở lão tướng quân có chút không khoẻ nên ở bên trong nội thất nghỉ ngơi, không ngờ lại nghe được một vở kịch hay như vậy. Liên tưởng đến chuyện lúc trước, Sở tướng quân đánh giá Hòa Linh, bên ngoài ông cũng đã nghe không ít người nghị luận về vị tôn nữ này của mình, trừ thân thể hơi yếu ớt ra, một thân đỏ rực thế kia quả nhiên là chói mắt vô cùng.
“Trước đây rất ít khi thấy cháu mặc đồ đỏ!”
Hòa Linh ngẩng đầu đáp: “Trước kia cháu cảm thấy làm người nên khiêm tốn một chút, nên ăn mặc đơn giản mộc mạc một chút để không làm chói mắt người khác. Có điều hiện tại cháu đột nhiên lại hiểu được, nếu người khác đã chướng mắt mình thì dù có làm thế nào cũng đều như thế cả, cho nên mặc cái gì họ cũng sẽ chán ghét mình kể cả mình có khiêm tốn đến thế nào đi chăng nữa. Vì thế cháu mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-nu-yeu-kieu/2090828/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.