Tạ Đạc lòng mang thấp thỏm đưa Cao Tấn cùng Tạ Khuynh tới trước lều vải của mình, vung rèm lên nói với Cao Tấn:
"Mời Bệ hạ."
Cao Tấn quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Khuynh xa xa theo sau, từ sợi tóc tới gót chân đầu viết ba chữ 'không tình nguyện', còn có những suy nghĩ linh tinh trong nội tâm nàng.
"Đường thúc Tạ gia, ngươi đang đếm kiến sao? Mau lên!" Cao Tấn kêu nàng.
Tạ Khuynh trốn trong mũ sa trộm lườm nguýt hắn.
[ kêu kêu kêu, gọi hồn a! ]
[ thằng nhãi này tất nhiên đã nhận ra ta ]
[ lớn tiếng như vậy làm gì, sợ người khác không nghi ngờ ta phải không? ]
Cao Tấn thay Tạ Đạc nâng rèm cửa, thúc giục Tạ Khuynh:
"Nhanh lên."
Tiếng hét này làm Tạ Đạc đứng bên cạnh giật nảy mình, nhìn Cao Tấn muốn nói lại thôi, bị ánh mắt Cao Tấn lặng lẽ đảo qua, lập tức tóc gáy dựng đứng.
"Ngươi còn xử làm gì? Phá án đi a!"
Thái độ của Cao Tấn với Tạ Đạc cũng không tốt bao nhiêu, dọa cho Tạ Đạc liên tục lùi bước, kém chút vấp cọc hạ trại sau lưng ngã ngửa.
Bệ hạ thế này, tám chín phần là đã nhìn ra gì đó.
Tạ Đạc đi ngang Tạ Khuynh, cho nàng một ánh mắt 'tự giải quyết cho tốt', lực bất tòng tâm, không dám ngoái đầu mà đi thẳng về doanh trướng Giám quân, không quản Tạ Khuynh có thể an toàn vượt qua hay không, việc quan trọng nhất với Tạ Đạc bây giờ là bản án nữ tử ở quân doanh.
Trước đó vì hắn thế lực đơn bạc mà không có chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-dung-thuc-luc-chui-bay-ma-thuong-vi/1156938/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.