Ban đêm.
Cao Tấn đứng trong tẩm điện chỉ đốt một ngọn đèn, đem mấy cuộn giấy nhỏ trong tay mở ra từng cái, xem hết nội dung liền trực tiếp châm lửa đốt.
Trong ngoài Minh Trạch cung đều yên tĩnh, cơ hồ không nghe thấy tiếc người.
Sau khi xem nội dung trên giấy, Cao Tấn liền thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa điện.
Từ lúc ban ngày bảo Tạ Khuynh tới thị tẩm, Cao Tấn liền không thấy thân ảnh nàng trong Minh Trạch cung nữa.
Việc này không đến mức dọa nàng chạy khỏi cung, nhưng có lẽ cũng khiến cái long uy gan hổ không sợ trời không sợ đất kia chấn động.
Giờ Tý sắp đến rồi, khẳng định nàng đang nấp ở chỗ nào đó buồn rầu không biết làm sao đưa thuốc cho hắn. Cao Tấn tưởng tượng đến dáng vẻ khó xử của nàng liền không nhịn được mà nhếch miệng.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân rón rén.
Tới rồi.
Cao Tấn khép sách trong tay, đứng dưới ngọn đèn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong tay Tạ Khuynh bưng thuốc vừa nấu xong, thấy sắp đến giờ Tý, là thời điểm Cao Tấn nên uống thuốc. Nhưng trong nội tâm nàng thật xoắn xuýt a. Cũng vì câu nói kia lúc ban ngày của Cao Tấn, làm cho nàng không dám lảng vảng trước mặt hắn nữa. Sợ hắn cuồng tính quá độ thật sự đem mình ra ấy ấy.
Không phải sợ, cũng không phải không muốn, mấu chốt là hiện tại Tạ Khuynh đang giả làm một tiểu thái giám. Hắn đòi đấu kiếm, không phải nàng sẽ lộ tẩy sao.
Lão Tạ cùng nàng tốn trăm cay ngàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-dung-thuc-luc-chui-bay-ma-thuong-vi/1157034/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.