Lạc Thanh Hàn và Triệu Hiền đều nhìn Nghiêm tài nhân.
Nghiêm tài nhân chợt hoàn hồn, bàng hoàng nhận ra mình vừa lỡ miệng.
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, hai mắt đỏ ửng biện giải.
“Thần thiếp chỉ là quá kinh ngạc, mới không cẩn thận thất lễ, mong bệ hạ thứ tội.”
Không biết Lạc Thanh Hàn có tin hay không, cũng không biểu hiện thái độ với lời của nàng.
Hắn lại nhìn Triệu Hiền, ra hiệu tiếp tục.
Triệu Hiền “Thái y nói Bảo Phúc cô nương vì dùng thạch tín quá liều mới dẫn đến trúng độc, suýt thì mất mạng, mạt tướng hỏi nàng sao lại trúng độc? Tuy Bảo Phúc cô nương tạm thời không thể nói nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nàng chỉ vào vòng tay trên cổ tay mình.”
Nói xong, hắn lấy vòng tay nhiều màu từ trong tay áo, hai tay dâng lên.
“Mạt tướng đã hỏi nhiều người, vòng tay này là do Nghiêm tài nhân ban thưởng cho Bảo Phúc cô nương, Bảo Phúc cô nương rất thích nó, ngày thường luôn đeo trên tay.”
Khi Nghiêm tài nhân thấy vòng tay, cảm giác chân nhũn ra, không thể đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng “Ngươi sao vậy?”
Nghiêm tài nhân run rẩy nói “Thần thiếp đột nhiên thấy không khỏe, đứng không vững, mong bệ hạ thứ tội.”
Thường công công bước tới đỡ nàng đứng dậy.
Lạc Thanh Hàn cầm vòng tay nhiều màu từ Triệu Hiền, quay lại nhìn Nghiêm tài nhân.
“Ngươi giải thích sao đây?”
Nghiêm tài nhân ngấn nước mắt lắc đầu “Thần thiếp không biết gì hết, xin ngài tin thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối không có hại người!”
Lạc Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/2583065/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.