Từ Đông Cung đi đến Chiêu Hoa điện cần phải băng qua một hoa viên nho nhỏ.
Cùng lúc này Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm, núp mình trong bụi cây.
Nàng rúc đầu vào tán lá, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, ngó nghiêng xung quanh như là đang đợi người nào.
Cung nữ Bảo Cầm lo lắng nhìn quanh rồi hướng về phía nàng, giọng khẩn thiết: "Tiểu chủ, ngài muốn thấy Thái Tử điện hạ cũng không thể ở chỗ này.
Làm trái quy củ vạn nhất chọc giận Thái Tử điện hạ thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Hề Hề không quay đầu lại, nói: "Ta đã vào cung gần nửa năm, Thái Tử điện hạ lại chả thèm liếc mắt qua ta một cái, nếu ta không nghĩ biện pháp, đời này đừng nghĩ có thể diện kiến hắn.
"
"Nhưng cho dù như vậy, người cũng không thể! "
"Ấy!" Tiêu Hề Hề ngắt lời nàng, "Đừng nói nữa, người tới!"
Bảo Cầm lập tức mím môi.
Hai người qua khe hở, nhìn đoàn người từ xa đi tới.
Nổi bật lên trong đoàn người là một trang nam tử tuấn mỹ, toàn thân bạch gấm.
Hắn đi đằng trước, bỏ xa đám cung nhân lẽo đẽo theo sau, mặt mày sơ lãnh, dáng người đĩnh bạt.
Bất quá mười tám tuổi cũng đã khí thế bức người.
Đặc biệt là cặp mắt đen thâm trầm kia như tỏa ra hàn khí, làm người đến gần đều khiếp sợ đến đông cứng người.
Người này là Thái Tử Đại Thịnh, Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, nhẩm đếm ngược.
Ba, hai, một!
Đến số một, nàng đột nhiên lao ra!
Nhưng bởi vì hướng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/2593193/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.