Liễu Nhứ rút hai tờ ngân phiếu trong túi tiền, nhét vào tay Thường công công.
“Cầu xin công công, Bạch trắc phi thật sự bệnh rồi, nương nương không có ý gì khác, chỉ muốn gặp Thái tử một lần, người có thể dùng số tiền này mua rượu, cầu xin người châm chước một chút.”
Thường công công hất tay ra, cả hai tờ ngân phiếu cũng rơi xuống đất.
Hắn không kiên nhẫn nói “Ngươi nghĩ ta không muốn Thái tử đến gặp Bạch trắc phi à? Là Điện hạ không muốn đi, chính Điện hạ đã nói, nếu Bạch trắc phi còn muốn sống thì gọi thái y, nếu không muốn sống thì đi mua quan tài, đừng có chuyện nhỏ nhặt gì cũng đến tìm Thái tử Điện hạ.”
Liễu Nhứ mở to hai mắt, không tin được Thái tử nói lời nói vô tâm như vậy.
Thường công công xua tay đuổi đi “Đi đi, còn không đi, ta gọi thị vệ đến!”
Liễu Nhứ không dám ở lại, nhặt ngân phiếu bàng hoàng rời đi.
Nàng trở về điện Ngọc Liên.
Bạch trắc phi đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy Liễu Nhứ trở về, tuy không nói chuyện, nhưng trong mắt lộ rõ hi vọng.
Liễu Nhứ không dám nhìn nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Là nô tỳ vô dụng, không mời được Thái tử Điện hạ, xin nương nương trách phạt.”
Nói xong, nàng quỳ xuống.
Ánh sáng trong mắt Bạch trắc phi chợt ảm đạm.
Ngài ấy không đến.
Tại sao?
Chẳng lẽ trong lòng ngài ấy có nữ nhân khác, không muốn gặp nàng nữa?
Bạch trắc phi cảm thấy lồ.ng ngực đau dớn, trước mắt dần mờ đi.
Nàng ôm ngực, kịch liệt thở dốc, giờ phút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370752/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.