Trước mặt Tiêu Hề Hề bày một dĩa trái cây đầy quýt vàng, bên cạnh còn một đống vỏ quýt.
Trong không khí tràn ngập hương vị ngọt thanh của quýt.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống trước mặt nàng.
“Lời vừa rồi nàng nghe hết rồi?”
Tiêu Hề Hề vừa trả lời vừa bóc quýt “Vâng.”
“Có gì muốn nói không?”
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lúc mới nói “Có người muốn thấy người và Đại hoàng tử tranh đấu để hai bên cùng thiệt hại.”
“Sao lại nghĩ vậy?”
“Trực giác.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Nàng nghĩ ai muốn thấy hai chúng ta cùng thiệt hại?”
“Rất nhiều người.”
Đáp án này khiến Lạc Thanh Hàn rơi vào trầm mặc.
Thật vậy, rất nhiều người mong hắn chết, kể cả người thân nhất của hắn.
Ngôi vị Thái tử đã nâng hắn lên cao, dưới một người trên vạn người, đồng thời cũng lấy đi của hắn rất nhiều thứ quý giá.
Một lát quýt được đưa tới miệng.
Tiêu Hề Hề hỏi “Ăn không? Ngọt lắm đó.”
Lạc Thanh Hàn há miệng cắn lát quýt, vị ngọt tràn trong miệng, quả nhiên rất ngọt.
Vị ngọt này xua tan mây mù trong lòng, làm tâm trạng của hắn dễ chịu hơn.
Tiêu Hề Hề hỏi “Ăn nữa không?”
“Ừm.”
Không biết vì sao, Thái tử Điện hạ lúc này một ngón tay cũng không muốn động đậy, ăn quýt cũng cần có người đút.
Tiêu Hề Hề đút cho hắn từng lát quýt.
Đến khi hắn nói được rồi, nàng mới lau tay, cầm quả quýt khác, tự bóc cho mình.
Lạc Thanh Hàn cầm tách trà, nhấp một ngụm, nước trà hòa với vị quýt trong miệng.
Hắn đột ngột hỏi.
“Nàng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370840/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.