Thị vệ giật mình.
Suốt hành trình, đi qua không ít huyện thành, phí vào thành bình thường chỉ mấy văn tiền, sao đến huyện Cam Cốc lại thành mười lượng bạc?
Hai lượng bạc lúc này đủ cho một nhà ba người ăn uống hơn nửa năm, nha dịch này mở miệng là đòi mười lượng bạc, đúng là tống tiền người khác!
Thị vệ không biết có nên đưa tiền hay không, chỉ có thể quay đầu nhìn Thái tử.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Đưa tiền cho gã.”
Cả thảy có mười một người, tổng cộng một trăm mười lạng bạc.
Nha dịch cầm ngân phiếu, xác nhận số tiền, lúc này mới mở cửa thành rộng một chút, giục bọn họ mau vào.
Khi nạn dân thấy cổng thành mở, nhốn nháo chạy đến, muốn theo xe ngựa lẻn vào thành.
Bọn nha dịch sớm đoán được chuyện này, chúng cầm đao thương xông ra, hung hăng đuổi nạn dân cầm đầu lao tới, những người phía sau không dám lại gần, đành bất lực nhìn cổng thành đóng lại.
Trong thành sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, các cửa tiệm trên đường cũng rất chỉnh tề.
Bọn họ chọn một quán trọ trông đẹp mắt để trọ lại.
Nhiếp Trường Bình ngồi không yên được, muốn ra ngoài tản bộ, hỏi Thái tử có muốn cùng đi không?
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Vì Thái tử muốn đi, Tiêu Hề Hề thân làm trang sức trên chân hắn, dĩ nhiên sẽ đi theo.
Nhiếp Trường Bình gọi hầu bàn quán trọ hỏi trong thành có nơi nào thú vị không?
Hầu bàn cười khổ nói “Ở huyện thành nhỏ như chúng tôi thì làm gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370847/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.