Nhiếp Trường Bình quay đầu hỏi tiểu tư.
“Lương khô chúng ta mang theo còn bao nhiêu?”
Tiểu tư cay đắng nói “Ăn hết rồi.”
Nhiếp Trường Bình ngoan cố không chịu thua, nghiến răng nói “Tối nay ta không ăn món chính, chỉ ăn thịt! Cho ta một dĩa thịt xông khói lớn!”
Trừ y ra, những người khác đều nói muốn ăn món chính, dù món chính chỉ là bánh ngô, vẫn tốt hơn ăn mỗi thịt xông khói.
Tiêu Hề Hề gọi thêm một bát canh dưa chua.
Hầu bàn nhanh chóng mang thức ăn lên.
Bánh ngô khô cứng, những người quen ăn ngon như họ, quả thật rất khó nuốt.
Nhiếp Trường Bình thấy họ cau mày ăn bánh thì bật cười ha hả.
“May là ta không gọi bánh ngô, ta đã biết món này rất khó ăn!”
Nhưng kế đó y không cười nổi nữa.
Thịt xông khói được thái lát mỏng chiên giòn, không có đồ ăn kèm hay gia vị nào khác, ăn vào miệng thấy vừa khô vừa mặn.
Ăn được vài miếng, y không thể ăn thêm nữa, hét lên đòi nước.
Tiểu tư nhanh chóng đưa trà cho y.
Tiêu Hề Hề nhắc nhở “Một ấm trà giá một đồng, Tiểu quận vương uống tiết kiệm một chút.”
Nhiếp Trường Bình ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng xé bánh ngô thành từng miếng nhỏ ngâm vào canh dưa chua, bánh ngô khô cứng sau khi ngâm canh sẽ mềm đi rất nhiều.
Nàng bỏ miếng bánh được ngâm mềm vào bát, đẩy chúng đến trước mặt Thái tử.
Sau đó, nàng ôm bát canh của mình, bắt đầu ăn một miếng bánh kèm một miếng thịt, ăn rất ngon lành.
Nhiếp Trường Bình không ngờ còn có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370853/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.