Khuyết điểm bị vạch trần trước mọi người, Dương Khai Quang hoảng sợ “Câm miệng! Ngươi vu khống ta! Ngươi mới là kẻ đáng chết!”
Lạc Thanh Hàn không muốn thấy bọn chúng tranh cãi, lạnh nhạt nói.
“Bịt miệng bọn chúng, giam lại.”
Hai thị vệ bước tới, dùng cỏ khô bịt miệng Thiên Sơn cư sĩ và Dương Khai Quang, trói lại rồi nhốt trong căn phòng nhỏ bên cạnh.
Từ lúc Dương huyện lệnh bị bắt cóc, Kim điển sử sợ ném chuột vỡ bình chỉ đành sơ tán thuộc hạ.
Nhưng bọn họ cũng không đi xa, mà trốn ở nơi gần tiểu viện bỏ hoang.
Cứ thế chờ cả đêm, vẫn không thấy đám người đó thả Dương huyện lệnh ra.
Kim điển sử càng nghĩ càng thấy bất an, gã sai thuộc hạ ở lại canh chừng, còn gã trở về nha môn trước.
Khi về đến huyện nha, gã mới biết không chỉ có Dương huyện lệnh bị bắt cóc, mà ngay cả Thiên Sơn cư sĩ cũng vậy.
Bây giờ cả nha môn đang hỗn loạn.
Thê thiếp của Dương huyện lệnh khóc lóc, đám con chạy loạn khắp nơi.
Kim điển sử không thể nhờ bọn họ, gã trực tiếp tìm Huyện thừa và Chủ bộ, hỏi tiếp theo phải làm gì?
Ba người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định lễ trước binh sau.
Đầu tiên, bọn họ cử mấy người giỏi ăn nói đến bên ngoài tiểu viện bỏ hoang hét vọng vào, hy vọng có thể nói chuyện với người bên trong.
Chỉ cần bên kia thả Dương huyện lệnh, bọn họ có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì.
Nha dịch khàn giọng hét lên, nhưng tiểu viện yên tĩnh không có phản ứng.
Kim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370889/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.