Dương Khai Quang nằm co ro trong xe, thân hình mập mạp gầy đi rất nhiều.
Lúc này, lão thật sự rất hối hận.
Lão đèn sách khổ cực hơn bốn mươi năm, tốn bao tâm huyết, mới đỗ được cử nhân ở tuổi năm mươi.
Lão đã có tuổi, không biết còn sống được bao lâu, không còn khả năng leo cao hơn, cho nên ban đầu lão định an ổn làm một huyện lệnh nho nhỏ, dù không lưu danh muôn đời, ít nhất lão không hổ thẹn lương tâm.
Nhưng không biết tại sao, lão lại từng bước đi đến hoàn cảnh hôm nay.
Lão bây giờ, không còn danh tiếng, không còn quan chức, đến mạng cũng sắp không giữ được.
……
Sau khi Dương Khai Quang bị chém đầu thị chúng, dân chúng reo hò vui mừng, thậm chí có người còn đốt pháo trên đường chúc mừng.
Có tiếng nổ đùng đoàng rất lớn, còn náo nhiệt hơn cả ăn Tết.
Vì tất cả quan viên trong huyện nha đều bị xử tử, để duy trì hoạt động bình thường của huyện nha, Thiếu phó và Thiếu bảo phải tạm thời tiếp quản.
Lạc Thanh Hàn viết thư cho Thái sư, nhờ ông đến Hình bộ và Lại bộ, mau chóng cử vài quan viên đáng tin cậy đến tiếp quản huyện Cam Cốc.
Hành cung được xây xong vẫn luôn để trốn, Lạc Thanh Hàn thấy rất lãng phí, nên sai người mở cổng thành, để nạn dân bên ngoài vào đó ở.
Hành cung trở thành nơi ở tạm thời của nạn dân.
Ngoài hành cung có nơi phát cháo, hàng ngày đều đặn phát cho mọi người.
Trong kho huyện nha có cả núi lương thực, đây đều là Dương Khai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370905/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.