Người khác đều là khách qua đường ất giáp bính đinh, Thái tử thì khác, ngài ấy là phiếu cơm dài hạn của Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề dĩ nhiên vô cùng trân trọng phiếu cơm của mình.
Nghe vậy, khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên, coi như nữ nhân này còn biết ăn nói, không uổng công tốt với nàng.
Tiêu Hề Hề ăn xong một xâu kẹo hồ lô, thì bị ông lão bán tranh đường thu hút.
Nàng tò mò đến gần, nghiêng đầu nhìn ông lão dùng dịch đường vẽ tranh.
Tiêu Hề Hề thấy rất thú vị, quay đầu gọi Lạc Thanh Hàn.
“Tướng công, thiếp muốn mua cái này!”
Nuôi một nương tử phí tiền như vậy, Lạc Thanh Hàn còn có thể làm gì?
Chỉ đành mặt không cảm xúc mà móc tiền.
Tiêu Hề Hề bảo ông lão vẽ một con thỏ dễ thương cho nàng.
Nàng nhận lấy tranh đường, không hề do dự há miệng cắn đứt đầu thỏ, nhai rộp rộp.
Lúc này, nàng thấy bên cạnh có người bá.n nước ô mai.
Nàng chạy lại chỗ bà lão bán ô mai nói.
“Ta muốn một bát ô mai chua.”
Bà lão đổ đầy ô mai chua vào một bát lớn, đưa qua cười nói “Một bát một văn tiền.”
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ trả một đồng.
May là lần này hắn ra ngoài mang theo rất nhiều tiền lẻ, không thì chẳng thể mua đồ ăn cho nàng.
Tiêu Hề Hề tay trái cầm bó rơm, tay phải cầm tranh đường đang ăn dở, nàng phát hiện mình không còn tay để cầm ô mai chua.
Thế là nhét tranh đường vào tay Lạc Thanh Hàn.
“Tướng công cầm giúp thiếp một lát.”
Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371143/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.