Lạc Dạ Thần tức giận gầm lên “Cô nói ai xấu?”
Tai Tiêu Hề Hề đau nhức.
Nàng xoa xoa lỗ tai nhắc nhở “Người nhỏ tiếng một chút, đừng để Thái tử nghe thấy.”
Lạc Dạ Thần tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, hung ác nói “Cô đừng có chuyển chủ đề! Cô nói rõ đi, rốt cuộc là ai xấu?”
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ liếc y một cái “Được được, là ta xấu, thế người vừa lòng chưa?”
Lạc Dạ Thần càng khó chịu hơn.
Nàng nói mình xấu nhưng giọng điệu qua loa hời hợt, không hề chú tâm, như thể nàng bị buộc phải thừa nhận mình xấu.
Y tức giận đập giường “Cô cút đi! Đây là phòng của ta, ta không muốn nhìn thấy cô!”
Tiêu Hề Hề “Không được, sách của ta đều ở chỗ người, nếu ta đi thì không có sách đọc.”
“Cô có thể mang sách của cô đi cùng!”
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu “Như vậy không được, Thái tử sẽ phát hiện.”
Lạc Dạ Thần “Nếu cô không đi, bây giờ ta sẽ mách với Thái tử, nói cô giấu rương sách cấm ở chỗ ta!”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc nhìn y “Người muốn chết chung với ta à?”
Lạc Dạ Thần cười khẩy “Ai muốn chết chung với cô? Là số cô xui xẻo, ta ngồi bên cạnh xem kịch hay.”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Nếu người mách với Thái tử, Thái tử sẽ biết người cũng đọc qua số sách truyện này, người cũng biết đó, số sách truyện này có rất nhiều tình tiết kỳ lạ, nếu để người ngoài biết đường đường là Đại hoàng tử vậy mà xem mấy loại sách truyện kỳ lạ này, mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371357/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.