Tiêu Hề Hề chớp mắt “Người muốn kế thừa niềm tin của Thái tổ Hoàng đế, lần nữa tạo nên một thời đại mới.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn đột nhiên bật cười.
Đôi mắt đen láy của hắn tức thì trở nên chói mắt.
Hắn giơ tay bắt lấy gáy của Tiêu Hề Hề, cúi đầu áp trán vào trán nàng, trong giọng nói có niềm vui khó tả.
“Quả nhiên chỉ có nàng hiểu ta nhất.”
Điều may mắn nhất trên đời là có một người thấu hiểu và hết lòng ủng hộ.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời.
Dù tất cả mọi người phản đối hắn, cũng không sao.
Hắn còn có Tiêu Hề Hề.
Cất bảo kiếm, cả hai lên giường nằm nghỉ.
Tiêu Hề Hề vô tình chạm vào đầu gối của hắn.
Hắn tức thì cau mày.
Tiêu Hề Hề vội hỏi “Người sao vậy?”
Vốn Lạc Thanh Hàn muốn nói không sao, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lời đến bên môi lại thay đổi.
“Chân ta hơi đau.”
Tiêu Hề Hề vội ngồi dậy, vén ống quần của hắn lên, dưới ánh nến lờ mờ, nàng thấy trên đầu gối và chân hắn có vết bầm, sắc mặt nàng hơi đổi.
“Sao người lại bị thương thế này?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Vừa rồi ta đi tìm phụ hoàng bàn vài chuyện, nảy sinh chút mâu thuẫn, cho nên ta quỳ hai canh giờ!”
Tiêu Hề Hề hít một hơi khí lạnh.
Hai canh giờ bằng với bốn tiếng!
Hắn lại quỳ suốt bốn tiếng!
Quỳ lâu như vậy, khó trách trên chân có những vết bầm đáng sợ như vậy.
Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường, mở hộp thuốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371534/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.