Mỗi ngày Tiêu trắc phi thức dậy đều sẽ tìm lý do nằm nướng.
Năng lực rời giường của nàng rất kém nhưng khả năng nằm trên giường lại rất giỏi.
Bảo Cầm dùng giọng điệu bà mẹ già dạy dỗ con gái không có tiền đồ, chân thành khuyên nhủ.
“Thường nói kế hoạch một ngày bắt đầu từ buổi sáng, người lại lãng phí thời gian quý báu của mình vào việc ngủ, đúng là sống uổng phí thời gian.”
“Ngủ là sống uổng phí thời gian? Không, không phải vậy. Không ngủ mới là sống uổng phí thời gian, mỗi ngày chúng ta nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc để làm gì? Kết quả cuối cùng chẳng phải vì muốn bản thân hạnh phúc sao? Làm những chuyện mình muốn và mình thích mới cảm thấy hạnh phúc thật sự. Giống như ta đây, ta thích ăn thích ngủ, ăn ngủ khiến ta hạnh phúc, hơn nữa ta có đủ điều kiện ăn uống ngủ nghỉ, nghĩa là ta đang sống một cuộc sống lý tưởng, đời này ta đã trọn vẹn rồi!”
Bảo Cầm “……”
Nàng bội phục sát đất “Lần đầu tiên nô tỳ thấy có người nói ngủ nướng đến mức thanh cao thoát tục như thế.”
Sau một hồi đấu trí đấu sức, cuối cùng Bảo Cầm cũng thắng, lôi được Tiêu trắc phi ra khỏi giường.
Tiêu Hề Hề ngồi trước gương trang điểm, liên tục ngáp dài.
Bảo Cầm nhanh chóng trang điểm chải đầu cho nàng.
Sau bữa sáng, Tiết thị đến điện Thanh Ca.
Tiết thị tới đây vì chuyện thọ yến của Thái hậu.
“Sắp đến thọ yến của Thái hậu, nương nương chuẩn bị quà gì vậy?”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371587/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.