Nói thật, Tiêu Hề Hề không muốn ra ngoài.
Nhưng Thái hậu đã phái nữ quan đến mời, nếu nàng không đi thì là không nể mặt Thái hậu.
Thái hậu khác với Hoàng hậu, bà là bà nội của Thái tử, là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung, cả Hoàng đế cũng phải kính trọng bà.
Tiêu Hề Hề không đắc tội nổi.
Nàng do dự một hồi rồi nói “Xin đợi một chút, ta đi thay y phục.”
Vì sắp gặp trưởng bối nên phải ăn mặc trang trọng một chút.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm ra ngoài.
Nàng mở tủ lấy túi vải màu xanh.
Nàng lục lọi trong túi, cuối cùng tìm thấy một lọ thuốc nhỏ và một con dao găm tinh xảo.
Tuy Thái hậu khá thân thiện với Thái tử, hẳn sẽ không tấn công bất ngờ, nhưng nàng vẫn phải mang theo dao phòng thân, đề phòng chuyện không may.
Nàng mở lọ thuốc, đổ một viên đan Khí Hư ra tay, ném vào miệng rồi nuốt xuống.
Mặc kệ Thái hậu tìm nàng vì chuyện gì, nàng cũng đã quyết định giả bệnh rồi trốn đi.
Nàng nhét lọ thuốc vào túi, đóng cửa tủ rồi quay người bước ra ngoài.
Nữ quan đã chờ ở bên ngoài khá lâu.
Tiêu Hề Hề lên kiệu, dặn dò Thanh Tùng.
“Lát nữa Thái tử tới, ngươi giúp ta nói với Thái tử, ta đến cung Trường Lạc một chút, sẽ về nhanh thôi, bảo ngài ấy đừng lo lắng.”
“Vâng.”
Thanh Tùng đứng đó, nhìn chiếc kiệu dần đi xa.
Lần này Bảo Cầm đi cùng Tiêu Hề Hề.
Chiếc kiệu dừng ở cổng cung Trường Lạc.
Bảo Cầm đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371627/chuong-554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.