Tiêu Hề Hề thấy bọn chúng ăn uống ngon lành, nàng kiềm không được cẩn thận bước tới, muốn giơ tay vu.ốt ve bọn chúng.
Hai con mèo rụt rè thấy nàng đến gần, lập tức bỏ chạy.
Nhưng có một con mèo vàng vô cùng mập không đi, nó vẫn cúi đầu ăn, cái đuôi lông xù vẫn đung đưa, nhìn có vẻ rất thích thú.
Tiêu Hề Hề giơ tay vu.ốt ve người nó.
Con mèo vàng ngước lên, thấy nàng không làm gì quá đáng nên tiếp tục ăn.
Thế là Tiêu Hề Hề vui vẻ ôm lấy con mèo.
Cảnh tượng này đập vào mắt Thái tử làm hắn nổi lên hứng thú.
Hắn sai người mang bút mực và giấy đến rồi bắt đầu vẽ Tiêu Hề Hề và mèo.
Lúc này Triệu Hiền bước vào nhỏ giọng báo cáo.
“Bên ngoài hoàng lăng xuất hiện rất nhiều mật thám.”
Lạc Thanh Hàn không ngừng vẽ, điềm tĩnh hỏi “Có bao nhiêu người?”
“Ước tính sơ bộ cho thấy, hẳn là có mười bảy mười tám người, có vài người hành động một mình, có vài người hành động theo nhóm, xem ra chủ nhân của bọn chúng khác nhau, chúng ta có cần xử lý không?”
Lạc Thanh Hàn “Không cần quan tâm.”
“Vâng.”
Con mèo vàng ăn uống no đủ, kêu meo meo với Tiêu Hề Hề rồi quay người bỏ chạy.
Cách nó tiêu sái rời đi như một kẻ cặn bã ăn xong chùi mép.
Tiêu Hề Hề là đối tượng của kẻ cặn bã, chẳng những không thấy buồn mà còn nhiệt tình chào đón nói.
“Có rảnh thì đến thường xuyên nhé, ta còn nhiều cá khô lắm!”
Nàng chạy đến chỗ Thái tử xem bức tranh hắn vẽ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371648/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.