Thái y lệnh sợ Hoàng đế trách tội nên vội giải thích cặn kẽ tình trạng của Hoàng đế, dùng thuật ngữ chuyên môn khiến Hoàng đế và Huệ phi thấy chóng mặt.
Hoàng đế sốt ruột cắt ngang lời Thái y lệnh.
“Ngươi chỉ cần nói trẫm biết khi nào trẫm mới hồi phục.”
Thái y lệnh căng thẳng đổ mồ hôi, nhưng không dám lau đi, chỉ có thể thận trọng nói.
“Ít nhất là một tháng, nhiều nhất là một năm.”
Hoàng đế không vui “Trước đó ngươi cũng nói như vậy, bây giờ đã hơn nửa tháng, ngươi vẫn nói như vậy, ngươi đang cố ý lừa trẫm sao?!”
Thái y lệnh cuống quít quỳ xuống “Vi thần không dám, vi thần nói đều là thật! Tuy vết thương của bệ hạ chỉ là vết thương ngoài da, nhưng lại mất máu quá nhiều, cần phải dành nhiều thời gian điều dưỡng. Nếu bệ hạ muốn sớm khỏi bệnh, vi thần cũng có cách, nhưng phải tăng thêm liều lượng. Bệ hạ cũng biết thuốc có ba phần độc. Dùng thuốc quá mạnh sẽ làm tổn hại đến long thể của bệ hạ. Vi thần cảm thấy nên tập trung vào việc điều dưỡng thân thể, uống những loại thuốc nhẹ. Tuy tốc độ hồi phục chậm nhưng long thể của bệ hạ sẽ không bị tổn hại. Về lâu dài, đây là cách chữa trị tốt nhất cho bệ hạ.”
Hoàng đế cũng có một chút kiến thức về dược lý.
Ông biết Thái y lệnh nói đúng, nhưng ông có hơi gấp thôi.
Ông là vua một nước, lại cứ nằm liệt giường, rất dễ khiến vài người không an phận nảy sinh ý định nhắm vào điểm yếu của ông.
Ông phải hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371703/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.