Rất nhiều người có mặt chú ý đến hành vi kỳ lạ của Hoàng đế, động tác vô thức chậm lại.
Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cô là Nam Phượng công chúa?”
Tiêu Hề Hề “Phải.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu, biểu thị đã hiểu, sau đó nâng ly uống cạn.
Trước đó người khác nâng ly kính rượu, hắn chỉ nhấp một ngụm hoặc không uống.
Bây giờ hắn uống cạn, quả thật đã cho sứ đoàn Nam Nguyệt mặt mũi.
Sứ thần Nam Nguyệt cũng uống cạn.
Bốn người lại ngồi xuống.
Sau đó, những người khác tiếp tục nâng ly kính rượu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế không chạm vào rượu nữa.
Hắn cứ im lặng ngồi đó, trông không có gì lạ.
Nhưng không ai biết, những ngón tay giấu trong ống tay áo rộng của hắn đang run rẩy.
Nếu bây giờ bắt hắn đưa tay ra, chỉ sợ cả ly rượu cũng cầm không vững.
Trước đây hắn không có bệnh này, nhưng từ khi biết Tiêu Hề Hề không còn nữa, hắn đã mắc bệnh này, một khi quá xúc động, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải sẽ run lên không kiểm soát được.
Bệnh này của hắn rất ít người biết, ngoài hắn ra, chỉ có Thường công công theo hắn nhiều năm mới biết.
Nhưng lúc này hắn giấu rất tốt, cả Thường công công cũng không thấy hắn có gì kỳ lạ.
Tim của Tiêu Hề Hề đập như trống, nàng vô cùng căng thẳng.
Nàng tự hỏi Lạc Thanh Hàn có nhận ra nàng không?
Nếu hắn nhận ra, nàng nên trả lời thế nào?
Nghĩ đến đây, nàng kiềm không được nhìn nam nhân ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371824/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.