Hai người thay y phục, rồi đi đến hậu viện.
Tiêu Hề Hề nhìn lên bầu trời xám xịt, cảm thấy cả người không có sức lực, đầu óc mơ màng, cảm giác có thể lăn ra đất ngủ bất cứ lúc nào.
Nhưng vì lợn rừng, nàng chỉ đành miễn cưỡng vực dậy tinh thần, chạy chậm trên ruộng.
Lạc Thanh Hàn luyện kiếm bên sông.
Dòng sông bằng phẳng, rất thích hợp để luyện kiếm.
Tiêu Hề Hề vừa chạy vừa nhìn Lạc Thanh Hàn luyện kiếm.
Tư thế của Lạc Thanh Hàn trưởng thành hơn trước, động tác vung kiếm cũng mạnh hơn, trong từng động tác có nhiều chi tiết nhỏ, từng chiêu nhanh chuẩn ác, đơn giản dứt khoát, thẳng vào điểm yếu.
Lúc hắn tra kiếm vào vỏ, khí thế ác liệt quanh người hắn cũng giấu vào trong vỏ kiếm, cả người trở về dáng vẻ thường ngày.
Chỉ là hơi thở vẫn hơi loạn, giữa trán lấm tấm mồ hôi, môi trông đỏ hơn bình thường, càng gợi cảm quyến rũ hơn.
Tiêu Hề Hề chạy về phía hắn dưới ánh mặt trời, đâm đầu vào vòng tay hắn.
“Bệ hạ, ta đói rồi.”
Lạc Thanh Hàn giúp nàng vén mấy sợi tóc trước trán, nhẹ giọng nói “Về ăn sáng thôi.”
Tiêu Hề Hề than vãn “Ta mệt rồi, không đi nổi.”
Lạc Thanh Hàn ngồi xổm trước mặt nàng.
“Lên đây.”
Tiêu Hề Hề lập tức nằm lên ôm cổ hắn.
Lạc Thanh Hàn đưa kiếm cho nàng, bảo nàng cầm nó, hai tay hắn nắm chặt nàng, vững bước cõng nàng trở về.
Nhóm người Thường công công đang đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc không thôi.
Bọn họ không ngờ Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371905/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.