Tiêu Hề Hề dẫn Lạc Thanh Hàn đi ngắm tất cả đèn lồng.
Lúc đầu, Lạc Thanh Hàn còn vật lộn một lúc, cố xác định xem nàng đang vẽ gì.
Sau đó, hắn dứt khoát từ bỏ, mặc nàng muốn nói gì thì nói, nàng vui là được.
Những bông tuyết mỏng mềm mại lặng lẽ rơi.
Tuyết lại rơi rồi.
Lạc Thanh Hàn giơ tay phủi bông tuyết bên tóc mai của Tiêu Hề Hề, nhỏ giọng nói.
“Về thôi.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, cùng hắn trở vào phòng.
Trước khi ngủ, hai người tắm rửa như thường lệ.
Trong lúc tắm, Lạc Thanh Hàn luôn nhắm mắt ngồi đó bất động, giống như một ông lão đang ngồi thiền.
Tiêu Hề Hề vốn không muốn làm gì, nhưng thấy hắn như vậy, nàng lại kiềm không được muốn chọc hắn.
Nàng dựa vào thành hồ, di chuyển từ từ về phía Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn phát hiện động tĩnh, nhưng hắn không mở mắt, chỉ lạnh giọng hỏi.
“Nàng làm gì đấy?”
Tiêu Hề Hề di chuyển đến cạnh hắn ngồi xuống, cố ý dùng vai mình chọc chọc cánh tay hắn, cười hỏi “Ta có chuyện muốn hỏi chàng.”
Lạc Thanh Hàn cảm giác được sức nóng truyền đến trên cánh tay, lông mi run rẩy.
Hắn từ từ mở mắt, lộ ra con ngươi đen như mực.
Hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm u ám.
Mái tóc đen dài của nàng bồng bềnh trên mặt nước, hơi nước bốc lên, những giọt nước từ từ trượt xuống chiếc cổ trắng ngần, đôi má trắng nõn hơi ửng hồng, đôi mắt mờ sương trông hơi ướt át.
Lúc này, nàng giống như yêu tinh vừa ra khỏi nước, ngây thơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371990/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.