Lạc Thanh Hàn gắp trứng ốp la đưa tới bên miệng nàng, giọng dỗ dành nói “Hiếm khi ăn được một quả trứng hai lòng đỏ, nàng cắn một miếng lấy may.”
Tiêu Hề Hề nhìn trứng ốp la thơm phức trước mặt, nhịn không được há miệng cắn một miếng.
Nếu là bình thường, nàng có thể nuốt trọn miếng trứng này.
May là nàng vẫn còn nhớ trứng ốp la này được chuẩn bị riêng cho Hoàng đế, nàng không thể ăn hết.
Nàng rất kiềm chế cắn một miếng nhỏ rồi không khách khí khen ngợi.
“Thơm quá! Trứng này chiên ngon quá!”
Lạc Thanh Hàn cong khóe miệng, không ghét bỏ ăn hết phần trứng còn lại, nghiêm túc phụ họa.
“Quả thật rất thơm.”
Tiêu Hề Hề cười tươi khi được khen, nếu lúc này sau lưng nàng có một cái đuôi, chắc chắn cái đuôi đó sẽ vẫy rất vui vẻ.
Ăn xong mì trường thọ, các cung nữ thu dọn bát đũa.
Mùi thơm của thức ăn vẫn còn vương trong không khí.
Nếu là cung điện khác, lúc này nhất định phải xông hương để xua đi mùi thức ăn còn sót lại.
Nhưng Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đều không thích dùng hương, cho nên trong cung Vân Tụ chưa từng xông hương, so với hương liệu, hiển nhiên Tiêu Hề Hề cảm thấy mùi thức ăn thơm hơn.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi hỏi “Mì ăn xong rồi, tiếp theo có phải nên tặng quà cho ta không?”
Tiêu Hề Hề tựa vào ngực hắn, lẩm bẩm nói.
“Hôm nay chàng nhận được nhiều quà vậy rồi còn quan tâm món quà nhỏ của ta sao?”
Lạc Thanh Hàn “Đó là quà của người khác, khác với quà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371989/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.