iêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nhịp tim nàng ngừng trong giây lát.
Nhưng chốc sau đã trở lại bình thường.
Nàng chớp chớp mắt, vô tội nói.
“Không có.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng hồi lâu.
Hắn như muốn nhìn thấu tận đáy lòng nàng.
Lần này Tiêu Hề Hề không tránh né, để hắn nhìn mình, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Lạc Thanh Hàn “Hy vọng lần này nàng không lừa ta.”
Lời tuy nói rất nhẹ nhưng tim Tiêu Hề Hề như thắt lại.
Những chiếc bánh ngọt thơm ngon ban đầu dường như không còn ngon nữa.
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Tiêu Hề Hề ngồi xe ngựa về cung Vân Tụ.
Nàng sai người gọi Phương thái y.
Không lâu sau, Phương Vô Tửu mang theo rương thuốc tới.
Tiêu Hề Hề nằm dưới giàn nho ở hậu viện, phơi mình dưới nắng trời ấm áp, lấy quạt che mặt, dáng vẻ lười biếng.
Lúc này dây nho đã phủ kín giàn, giữa cành và lá xanh mướt là những chùm hoa nho.
Phương Vô Tửu đặt rương thuốc xuống bên cạnh, hỏi “Muội khó chịu ở đâu?”
Tiêu Hề Hề bỏ quạt xuống, ngồi dậy nhìn Phương Vô Tửu.
“Huynh tới rồi à, ngồi đi, ta không sao, chỉ là muốn nhờ huynh một chuyện.”
Phương Vô Tửu ngồi xuống bên cạnh, cung nữ lập tức bưng trà hoa cúc cẩu kỷ cho y.
Tiêu Hề Hề vẫy tay ra hiệu cho mọi người đứng bên ngoài lùi về sau.
Phương Vô Tửu bưng tách trà lên, nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi.
“Muội nói đi, muốn ta làm gì?”
Tiêu Hề Hề “Có lẽ Lao phi biết thân phận của ta rồi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372128/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.