Trong một khu rừng nhỏ gần huyện Du Môn.
Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm trong bụi cây, nhìn ra ngoài.
Nàng từ xa nhìn lên tường thành, thấy có rất nhiều dân chúng, nam nữ già trẻ đều có.
Vì cách quá xa nên nàng không thể nhìn rõ nét mặt của dân chúng, nhưng không cần nghĩ cũng đoán được, số dân chúng đó lúc này chắc chắn đang rất sợ hãi tuyệt vọng.
Phản quân dùng mạng của họ uy hϊếp quân triều đình dừng tấn công.
Trước tình thế bắt buộc, quân triều đình phải dừng công thành.
Cục diện rơi vào bế tắc.
Tiêu Hề Hề biết rõ chiêu này của Thiên Yển chân nhân đồng nghĩa đẩy Hoàng đế vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Dù cuối cùng có thể bình định được phản doạn thì danh tiếng của Hoàng đế cũng sẽ bị vấy bẩn.
Thiên Yển chân nhân kiểu chiêu này không thể đánh chết ngươi, cũng sẽ làm ngươi ghê tởm đến chết.
Đúng là không biết xấu hổ!
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Uất Cửu, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi vẫn chưa xong hả?"
Uất Cửu đang ra sức đào đất, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng, tức giận nói.
"Cô không thể qua giúp một tay sao?"
Tiêu Hề Hề than thở "Người ta chỉ là một cô nương yếu đuối, tay không thể xách, nách không thể mang, không làm được việc nặng nhọc như vậy."
Uất Cửu chán ghét, không thèm để ý đến nàng, tiếp tục đào đất.
Lúc gã đào sâu một tấc, xẻng cuối cùng cũng chạm phải một vật gì đó cứng.
Gã lập tức ném xẻng đi, đưa tay phủi sạch lớp đất trên mặt, rồi mò tới mò lui.
Chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372559/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.