Không Thiền hoàn toàn không sợ Tiêu Hề Hề nhân cơ hội này gài bẫy mình.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều là hổ giấy, không đáng để sợ.
Gã như mèo vờn chuột, thỉnh thoảng tăng tốc, khiến Tiêu Hề Hề hoảng sợ bỏ chạy. Khi gần đuổi kịp nàng, gã sẽ cố tình giảm tốc độ để cho nàng có cơ hội thở.
Tiêu Hề Hề bị dọa mấy lần, lăn lộn trên đất khiến trên người lại thêm vài vết thương, trông càng thảm hại hơn.
Thấy vậy, Không Thiền càng đắc ý hơn.
Có lẽ vì quá đắc ý, cộng thêm đêm tối nên không chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Cuối cùng khi gã nhận ra có gì đó không ổn, xung quanh đã hoàn toàn im lặng, không còn chút âm thanh nào.
Theo lý mà nói, trong rừng phải có có tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu.
Nhưng bây giờ cả một âm thanh cũng không có.
Những gì có thể nghe thấy chỉ có tiếng thở của gã và tiếng bước chân dần xa trước mặt gã.
Xung quanh tràn ngập sương mù, cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua, khiến giác quan của gã có hơi chậm chạp.
Trong lòng Không Thiền vang lên hồi chuông báo động.
Gã không kịp nghĩ, dùng khinh công lao về phía Tiêu Hề Hề.
Lúc này trong lòng gã đã có cảnh báo nguy hiểm, không còn ý định chơi trò mèo vờn chuột, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Tiêu Hề Hề.
Gã túm cổ áo Tiêu Hề Hề, thô bạo ném nàng đi.
Lưng nàng va vào một thân cây rồi ngã xuống đất, cơn đau khiến cả người nàng run rẩy, nằm trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372624/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.