Lúc Lạc Thanh Hàn trở lại, Tiêu Hề Hề đã ở trong phòng.
Nàng cười nói “Ta đã nhờ người chuẩn bị bữa khuya, cùng ăn đi.”
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống đối diện nàng, lập tức có thị nữ bưng cháo cá nóng hổi đi vào, ngoài cháo còn có mấy dĩa rau xào, chay mặn có đủ, xét về màu sắc thì khá ngon.
Tiêu Hề Hề bưng bát lên, húp một hớp cháo cá nóng hổi, hài lòng cong cong đôi mắt.
Nàng chợt nghe thấy Lạc Thanh Hàn hỏi.
“Vừa nãy nàng đi gặp Uất Cửu?”
Động tác của Tiêu Hề Hề dừng lại.
Nàng không ngờ tin tức của Lạc Thanh Hàn nhanh nhạy đến vậy, nên gật đầu thừa nhận.
“Ừm, ta nói chuyện với gã một lúc.”
Nàng không thấy nội dung cuộc trò chuyện của mình với Uất Cửu có gì đáng xấu hổ nên nói rõ ràng tất cả.
Lạc Thanh Hàn vừa thuần thục gắp cá vào bát của Hề Hề, vừa hỏi.
“Sao nàng lại nghĩ đến chuyện dùng cổ vương cắn Uất Cửu?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa giải thích.
“Cổ vương ngoài độc tính mạnh, còn có một đặc tính rất lợi hại, đó là có thể đánh dấu người khác. Lúc nó cắn Uất Cửu không dùng răng độc, chỉ đánh dấu trên người gã. Sau này dù Uất Cửu ở đâu, ta cũng sẽ biết. Nếu gã muốn hại ta, ta sẽ lập tức khiến thất khiếu của gã chảy máu đến chết.”
Lạc Thanh Hàn đặt đũa xuống, chăm chú nhìn nàng.
“Nàng muốn thả gã đi?”
Sở dĩ nàng cố ý bảo cổ vương cắn Uất Cửu, chẳng qua là muốn thả gã.
Tiêu Hề Hề biết người đàn ông trước mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/474826/chuong-1158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.