🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Thấy Thẩm Khinh Trĩ vui vẻ, Tiền Tam Hỉ cũng vui lây, bèn nói: "Chủ tử, còn có chuyện vui nữa ạ."

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày nhìn Tiền Tam Hỉ: "Còn nữa?"

Tiền Tam Hỉ tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Chuyện vui này bệ hạ còn chưa hạ chỉ, nhưng tiểu nhân đã nghe Giản công công nói rồi, ông ấy dặn tiểu nhân chuẩn bị chu đáo cho chủ tử, cuối tháng Tám này chúng ta sẽ cùng Bệ hạ đến bãi săn Đông An, bệ hạ muốn tổ chức thu săn đúng hạn."

Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên, lần này là vui mừng thật sự: "Thật sao?"

Tiền Tam Hỉ đáp: "Tất nhiên là thật rồi, Giản công công có thể lừa tiểu nhân, chứ không thể lừa chủ tử ạ."

Đúng là vậy, xem ra năm nay dù trong cung có chuyện gì xảy ra, Tiêu Thành Dục cũng nhất định phải đến Đông An vi trường* để săn bắn.

*vi trường là bãi săn hoàng gia.

Đây vốn là lệ cũ của hoàng thất Đại Sở, chỉ là tiên đế sức khỏe yếu kém, đừng nói cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả cửa cung cũng không ra được, cho nên tổ chế này đã bị bỏ trống nhiều năm nay.

Thời gian trôi qua, những người như Tô thị đại diện cho tầng lớp huân quý không thể không có ý kiến. Xét cho cùng, lúc khai quốc, chính là những vị huân quý này cùng Cao Tổ hoàng đế vào sinh ra tử, mới có được Đại Sở phồn vinh thịnh vượng ngày nay, người mới thay người cũ, ai mà vui vẻ cho được.

Nay Đại Sở trọng văn, tuy không xem nhẹ võ, nhưng hàng năm nếu thiếu đi tổ chế săn bắn thì chắc chắn sẽ khiến võ thần bị xem nhẹ, chẳng trách trên triều đình, tranh đấu giữa các văn thần ngày càng gay gắt.

Nhưng bây giờ thì khác, Tiêu Thành Dục tuổi trẻ tài cao, khôi phục lại thu săn là điều đương nhiên.

Một khi có thu săn, các võ tướng do huân quý đại diện sẽ lại có cơ hội thể hiện. Cũng có nghĩa là họ sắp gia nhập vòng xoáy tiền triều, trở thành một thế lực khác trong niên hiệu Thiên Hựu.

Hiện giờ triều đình đã đủ loạn, Tiêu Thành Dục lại còn muốn kéo cả huân quý vào cuộc, khiến tất cả mọi người đều bị cuốn vào cơn bão. Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ cảm thán, Tiêu Thành Dục, vị trữ quân được tiên đế dày công dạy dỗ, quả nhiên mạnh hơn Lệ Minh Hạo rất nhiều, nếu không phải các hoàng tử Hạ quốc đều bị Lệ Minh Hạo hãm hại, thì Lệ Minh Hạo thật sự không đáng để so sánh.

Hắn ta có thể trở thành bậc quân vương tuyệt đối, chỉ vì thủ đoạn đủ tàn nhẫn, đủ độc ác, chỉ cần hắn ta không quan tâm đến những lời chỉ trích trên sử sách, hắn ta có thể làm theo ý mình, trở thành vị hoàng đế độc nhất vô nhị.

Nhưng còn bách tính thì sao? Hắn ta làm hoàng đế nhưng trong lòng lại không có bách tính, trước khi Thẩm gia bị tru di cửu tộc, Đại Hạ đã có cảnh quốc gia suy yếu, dân chúng oán thán.

Cứ tiếp tục như vậy, e rằng quốc vận của Đại Hạ cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ không hề bi thương, hoặc có lẽ, nàng sẽ không đau lòng vì sự sụp đổ của hoàng thất Đại Hạ, nhưng nàng vẫn lo lắng cho bách tính Đại Hạ.

Bách tính thật đáng thương.

Tiền Tam Hỉ không biết vì sao Thẩm Khinh Trĩ đột nhiên thở dài, hắn cẩn thận thăm dò: "Chủ tử?"

Thẩm Khinh Trĩ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuyện tương lai ai mà biết trước được? Nàng ở đây lo lắng trước, còn chưa biết tương lai sẽ ra sao, chi bằng cứ sống tốt những ngày trước mắt đã.

Nàng khẽ cười: "Như vậy, Hòa tần bị cấm túc, e là không thể cùng đi thu săn rồi, thật đáng tiếc."

Tiền Tam Hỉ lúc này mới hiểu ra: "Chẳng trách bệ hạ hôm nay không hạ chỉ cùng lúc."

Nếu hạ chỉ cùng lúc, quả thực là vứt hết mặt mũi của Tưởng gia xuống đất mà giẫm đạp.

Thẩm Khinh Trĩ cười: "Ngày mai cũng chẳng có gì khác biệt."

Tuy không có giao tình sâu đậm với Tưởng Liên Thanh, nhưng Thẩm Khinh Trĩ chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu tính tình của Tưởng Liên Thanh, lúc này cổng lớn Vọng Nguyệt cung đóng chặt, Tưởng Liên Thanh đang cầm những món đồ cổ trên giá trưng bày ở chính điện, từng món từng món đập nát xuống đất.

Trong Vọng Nguyệt cung vang lên những tiếng cầu xin hoảng loạn, chúng cung nữ trẻ tuổi quỳ trong điện run lẩy bẩy, Tưởng Mẫn thì ôm chặt eo Tưởng Liên Thanh khuyên nhủ: "Nương nương, người phải giữ gìn sức khỏe, đừng vì tức giận mà làm hại bản thân."

Tưởng Liên Thanh đầy mặt oán hận, gằn giọng quát: "Hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cấm túc ta? Năm đó khi tổ tiên nhà hắn còn đang cày ruộng thì chúng ta đã là đại tộc của triều trước rồi. Hắn họ Tiêu thì tính là cái thá gì?"

Vừa nói, nàng ta vừa vung tay lên, chiếc bát sen bằng sứ xanh ngọc bích đã trải qua năm trăm năm vẫn còn nguyên vẹn liền vỡ tan tành trên mặt đất.

Tưởng Mẫn chỉ đành quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy nàng ta vừa khóc vừa nói: "Nương nương, bây giờ đã khác rồi, không thể nói những lời này nữa."

Tưởng Liên Thanh thở hổn hển, chân nàng ta mềm nhũn giống như quả bóng xì hơi, cả người ngã quỵ xuống đất.

Nàng ta dựa vào Tưởng Mẫn, trong mắt là sự oán hận không thể tan biến.

"Cô mẫu lừa ta," giọng Tưởng Liên Thanh khàn đặc, "Cô mẫu lừa ta, cô mẫu nói chỉ có Trường Tín cung to lớn này mới xứng với xuất thân của ta, mới xứng với Thanh Khê Tưởng thị, cô mẫu nói chỉ cần sau này ta sinh được hoàng trưởng tử, là có thể trở thành Hoàng Hậu, là có thể mẫu nghi thiên hạ."

"Cô mẫu lừa ta," Tưởng Liên Thanh quay đầu lại, nước mắt giàn giụa trên mặt, tràn đầy tuyệt vọng, "Còn không bằng ta ở lại Thanh Khê làm đại tiểu thư của ta, làm đích nữ Tưởng thị của ta. Ta hà tất phải vào cung để bị người ta chà đạp."

Tưởng Mẫn ôm chặt lấy nàng ta, giống như hồi nhỏ vẫn ôm nàng ta vào lòng: "Nương nương, Đức thái phi nương nương cũng là thân bất do kỷ, nếu người không vào cung, Đức thái phi nương nương và Thuận quận vương biết làm sao, có người ở trong cung, có người cùng Đức thái phi nương nương nương tựa lẫn nhau, Tưởng thị mới có thể khôi phục lại vinh quang ngày xưa."


"Nương nương, chỉ là ba tháng thôi, chúng ta cứ để mặc bọn họ làm loạn," Tưởng Mẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng Tưởng Liên Thanh, "Đợi đến khi Tưởng thị chúng ta trỗi dậy, đợi đến khi... Thuận quân vương có cơ hội lớn mạnh, đến lúc đó người sẽ được làm Hoàng Hậu."

Trong mắt Tưởng Liên Thanh lóe lên tia sáng, đó là những giọt nước mắt của hy vọng.

"Thật sao?"

Trên mặt Tưởng Mẫn nở nụ cười dịu dàng: "Tất nhiên là thật rồi, hoàng đế không để ý đến người, không thích người, chẳng phải là chuyện tốt sao? Đợi sau này người gả cho Thuận quận vương, chẳng phải là trời sinh một cặp sao?"

Tưởng Liên Thanh khi còn nhỏ cũng thường xuyên vào cung bầu bạn với Thuận quận vương, đối với người biểu đệ này, nàng ta tự nhiên quen thuộc hơn Tiêu Thành Dục.

Thuận Quận vương cũng là một thiếu niên phong lưu đa tình, tuy nhỏ hơn nàng ta vài tuổi, nhưng cũng không sao, đợi thêm hai năm nữa, vừa đúng tuổi thành thân, quả là một mối lương duyên tốt đẹp.

Dường như cuối cùng Tưởng Liên Thanh cũng đã tỉnh táo lại, nàng ta nắm chặt tay Tưởng Mẫn, giọng nói mang theo nỗi uất ức: "Cô cô, cô cô về nói với cô mẫu một tiếng, ta là vì người, vì biểu đệ nên mới bị Hoàng Thượng cấm túc. Còn mong cô mẫu thương xót ta côi cút một mình, chiếu cố nhiều hơn."

Nàng ta đây là đã hiểu ra rồi.

Tưởng Mẫn v.uốt ve đầu nàng ta, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư, chúng ta sẽ không nhẫn nhịn quá lâu đâu, sẽ không đâu."

Tưởng Liên Thanh gật đầu: "Phải, sẽ không đâu."

Chuyện bên trong Vọng Nguyệt cung, người ngoài tất nhiên không thể nghe ngóng được, nhưng trong cung cũng chỉ có từng ấy đất, cho dù Vọng Nguyệt cung đóng cửa không ra ngoài, thì vẫn có cung nhân tạp dịch nghe được đại khái.

Tưởng Liên Thanh vốn cao ngạo ương ngạnh, lại chưa từng được sủng ái, người trong cung nếu không phải nể mặt Đức thái phi và xuất thân của nàng ta, thì sớm đã giẫm đạp, không để nàng ta sống yên ổn ở Vọng Nguyệt cung rồi.

Hiện nay bị cấm túc, cung nhân cũng không kiêng dè nói lời thị phi về nàng ta, còn chưa đến lúc hoàng hôn, Thẩm Khinh Trĩ đã nghe được tin tức Hòa Tần nương nương tức giận đập vỡ đồ đạc.

Thẩm Khinh Trĩ lúc này đang hoàn thiện chiếc giỏ tre mình đan, những miếng lót bằng vải bên trong đều được làm rất tinh xảo, nghe chuyện này, nàng không khỏi nói với Thích Tiểu Thu: "Hòa tần vẫn còn trẻ người non dạ, chuyện này có gì đáng tức giận chứ? Nàng ta ra tay trước, hại người không thành lại bị phạt, nếu là ta, ta nhất định sẽ đau lòng mà suy nghĩ, tính toán kỹ càng cho những ngày sau, chỉ biết tức giận thì có ích gì?"

Nghe nàng nói vậy, trên gương mặt vốn không chút biểu cảm của Thích Tiểu Thu lộ ra chút ý cười. "Chủ tử, Hòa tần còn lớn hơn người một tuổi đấy."

Nghe Thẩm Khinh Trĩ bình phẩm Tưởng Liên Thanh, cứ như bậc trưởng bối nhìn hậu bối vậy, thật kỳ lạ.

Thẩm Khinh Trĩ luồn mũi kim cuối cùng, đặt chiếc giỏ tre lên bàn vuông, hài lòng ngắm nghía một lúc: "Tuổi tác thì lớn, nhưng tâm tính lại chẳng lớn."

Thẩm Khinh Trĩ chỉ bình luận đơn giản một câu, sau đó muốn gọi Nghênh Hồng đến, dạy nàng ấy cách làm hoa văn mới. Kết quả Thẩm Khinh Trĩ còn chưa kịp mở miệng, Tiền Tam Hỉ đã lại đến.

"Chủ tử, vừa rồi Đa công công có đến một chuyến, nói là Ngọc Tuyền sơn trang có thư gửi cho người."

Thẩm Khinh Trĩ có chút kinh ngạc: "Cho ta?"

Trong nháy mắt, nàng đã hiểu là ai.

Nhất định là Phó Tư Duyệt, người đã theo Thái hậu đến Ngọc Tuyền sơn trang.

Thẩm Khinh Trĩ vui mừng khôn xiết, nói: "Mau trình lên đây."

Tiền Tam Hỉ vội vàng tiến lên, trình một phong thư lên tay Thẩm Khinh Trĩ.

Phong thư là loại giấy Tuyên Thành màu trắng ngà, trên đó không viết tên người nhận, chỉ dùng ấn triện hình hoa mai.
Thẩm Khinh Trĩ sờ sờ ấn triện đó, mở phong thư ra.

Phó Tư Duyệt theo Hồng Cần cô cô học chữ đã mấy năm, tuy không nói là văn chương bay bổng, nhưng hiện giờ cũng có thể viết được một phong thư dài đơn giản.

Lúc Thẩm Khinh Trĩ từ Xuân Cảnh Uyển đến Dục Khánh cung, đã từng cùng Phó Tư Duyệt bàn bạc về nơi ở sau này, nếu Thẩm Khinh Trĩ muốn xin người từ Thái Hậu, Thái Hậu cũng sẽ không từ chối, nhưng cả hai đều không cảm thấy đây là thời điểm tốt.

Lúc đó Phó Tư Duyệt nói: "Bên cạnh ngươi đã có Thích Tiểu Thu, Tiểu Thu thông minh lanh lợi lại có quan hệ trong cung, dựa vào Thượng Cung Cục, nàng ấy là người thích hợp nhất bên cạnh ngươi, nếu ta đến, vậy nên lấy nàng ấy làm trọng hay lấy ta làm trọng? Trong cung nếu không thể thống nhất hành sự, sẽ sinh loạn đấy."

Nàng ấy nói rất có lý, những năm này ở bên cạnh Hồng Cần cũng càng thêm tỉnh táo thông minh hơn.

Thẩm Khinh Trĩ lúc đó nói: "Hồng Cần cô cô là một thượng phong* tốt, đi theo người nhất định có tiền đồ tốt, kỳ thực ta nghĩ, về sau..."

*thượng phong: ý chỉ cấp trên, đây là cách gọi chung chỉ cấp trên trực tiếp điều hành mình (nhưng không phải chỉ chủ tử/chủ nhân).

Thẩm Khinh Trĩ còn nhiều lời chưa nói, nhưng Phó Tư Duyệt cũng hiểu. Nàng ấy giãn lông mày, trên mặt mang theo sự khao khát về tương lai: "Ta trước hết cứ đi theo Hồng Cần cô cô hầu hạ nương nương, đợi đến sau này tự nhiên sẽ đến Thượng Cung Cục, đợi ta vào Thượng Cung Cục rồi, chúng ta một ngoài một trong, xem ai còn dám coi thường."

Cho đến bây giờ Thẩm Khinh Trĩ vẫn còn nhớ rõ đôi mắt sáng ngời lúc đó của Phó Tư Duyệt.

Nàng chậm rãi mở phong thư ra, trên mặt tràn đầy ý cười.

"A Thải, thấy chữ như người. Ngọc Tuyền sơn trang mọi thứ đều tốt, nơi đây sơn thủy hữu tình, gió mát trăng thanh, rất thích hợp dưỡng bệnh. Nương nương rời cung, Hồng Cần cô cô dẫn ta cùng đi theo, bây giờ ta đã là đại cung nữ, cũng có thể hầu hạ bên cạnh nương nương rồi. Phong thư này ta nhờ Đa công công đưa về, trả cho hắn một lượng bạc làm thù lao, ngươi nhớ sau này trả lại cho ta gấp đôi nhé," Thẩm Khinh Trĩ vừa xem vừa cười tươi, "Hồng Cần cô cô cũng rất nhớ ngươi, lúc tinh thần nương nương tốt cũng rất nhớ ngươi."

Đây chính là lợi ích của việc đi theo đúng người chủ tốt.

Thẩm Khinh Trĩ là do Hồng Cần dẫn dắt, bây giờ dù nàng ấy không có trong cung, nhưng cũng có thể thường xuyên nhắc đến mình trước mặt Thái Hậu, nối tiếp đoạn duyên phận này.

Thái Hậu rời cung đã nửa năm, nửa năm nay biến cố rất nhiều, trên đời vốn không có chuyện thập toàn thập mỹ, tất cả tình cảm đều cần phải bỏ tâm sức vun đắp. Đương nhiên, duyên phận thanh mai với Phó Tư Duyệt là không cần phải lo lắng.

Cuối thư Phó Tư Duyệt viết: "Sức khỏe nương nương đã tốt lên nhiều rồi, sẽ không có trở ngại gì lớn đâu, ngươi cứ yên tâm, ta cũng rất khỏe, chỉ mong ngươi càng khỏe hơn."

Thẩm Khinh Trĩ xem đi xem lại phong thư này ba bốn lần, cuối cùng áp chặt nó vào lòng. Trước kia khi còn là quý phi Đại Hạ, nàng bị tru di cửu tộc không còn một người thân nào. Bây giờ thành chiêu nghi Đại Sở, nàng vẫn lẻ loi một mình, không người thân thích. Chỉ có Phó Tư Duyệt là người đồng hương nàng quen biết từ khi mới vào cung, là bằng hữu của nàng.

Thẩm Khinh Trĩ từng mất đi tất cả, thậm chí mất đi cả tính mạng, cho nên đối với tất cả những gì có được bây giờ nàng đều trân trọng gấp bội.

Sống cho tốt, ăn cho ngon, mới không phụ lòng đoạn thời gian tươi đẹp trời ban này.

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười nói với Thích Tiểu Thu: "Lấy bút mực đến đây, ta cũng viết thư trả lời cho Phó đại cung nữ."

*****

Giờ phút này trong Càn Nguyên cung, Tiêu Thành Dục mở ra một quyển sách.

Đây là một quyển danh lục, trên đó ghi lại tất cả quá khứ và lai lịch của một người.

Niên Cửu Phúc nghiêng người lén nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Vinh Ân Đường, nuôi dưỡng trẻ mồ côi, dạy kỹ thuật đan mây, vá may, quét dọn.

Niên Cửu Phúc chỉ lén nhìn một cái, tim gan đã run lên không dám nhìn nữa.

Nhưng sắc mặt Tiêu Thành Dục vẫn như thường, hắn xem kỹ quyển danh lục này một lần nữa, mới đặt lại trên bàn: "Cất đi thôi."

Giọng nói của Niên Cửu Phúc gần như không nghe thấy: "Vâng."

Tiêu Thành Dục ngẩng đầu liếc nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười: "Hoảng cái gì, đều là chuyện nhỏ."

Niên Cửu Phúc vội vàng lau mặt một cái: "Vâng, bệ hạ nói phải."

Tiêu Thành Dục quay sang mở hộp đựng tấu chương, bắt đầu xử lý chính sự.

*****

Thẩm Khinh Trĩ bên kia đang ăn món lẩu cho bữa trưa.

Tuy lúc này vẫn còn là mùa thu, nhưng thịt dê con từ Nội Mông và Đông An vì trường đã được đưa đến kinh thành, Lý thiện thực của Ngự Thiện Phòng rất biết cách làm người, trước tiên đến hỏi Thẩm Khinh Trĩ có thích ăn thịt dê hay không.

Thẩm Khinh Trĩ đương nhiên là thích ăn thịt dê, nghe nói có thịt dê tươi không khỏi có chút động lòng, buổi trưa đã gọi ngay món lẩu.

Thịt dê Nội Mông vừa mềm vừa thơm, cho vào nồi không hề có mùi tanh, ngược lại có một loại mùi thơm sữa nồng đậm. Ăn kèm với nước chấm nhị bát nổi tiếng nhất kinh thành, thêm dầu ớt và rau thơm, buổi trưa Thẩm Khinh Trĩ suýt chút nữa ăn đến no căng bụng.

Đợi nàng dùng xong bữa trưa, còn ở trong sân đi dạo hai khắc, sau đó mới đi nghỉ trưa.

Đêm qua Thẩm Khinh Trĩ ngủ ít nên hiện tại liền có chút uể oải, ngủ một mạch một canh giờ mới mơ màng tỉnh lại, lúc này mới cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi. Đợi nàng rửa mặt thay y phục, ngồi trên ghế mây dưới mái hiên học Nghênh Hồng đan ống đựng bút, thì Giản công công cười tủm tỉm đi đến Cảnh Ngọc cung.

Hắn không phải đến một mình, phía sau còn đi theo tám tiểu thái giám, mỗi người đều bưng một cái khay, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.

Thẩm Khinh Trĩ vừa nhìn thấy hắn, lập tức ngồi ngay ngắn, cười nói: "Lâu rồi không gặp Giản công công."


Trên mặt Giản Nghĩa là nụ cười ôn hòa, hắn hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ, rồi nói: "Nơi này của Chiêu Nghi là đất lành, sau này nhà ta nhất định sẽ thường xuyên đến, hôm nay chẳng phải là phụng mệnh đến chúc mừng Chiêu Nghi sao."

Thẩm Khinh Trĩ cũng cười nói: "Làm phiền Giản công công rồi."

Giản Nghĩa: "Được chúc mừng Chiêu Nghi chính là phúc phận của nhà ta, Cảnh Ngọc cung phúc vận cao chiếu, chúng ta là đến cọ chút phúc khí."

Giản công công bây giờ địa vị cao, nhưng hành sự lại càng thêm hòa khí, cũng càng thêm có quy củ. Thẩm Khinh Trĩ hàn huyên với hắn vài câu, Giản Nghĩa mới nói: "Chúc mừng Chiêu Nghi, Chiêu Nghi hành sự cẩn trọng, huệ chất lan tâm, thiện trạch cung đình, bệ hạ đặc biệt ban thưởng một đôi lư hương Bác Sơn mạ vàng, một bộ gương lược Hồng Sơn gồm tám món, một bộ bát đĩa sứ xanh gồm mười cái, hai tấm bình phong bằng gỗ lim, một bộ trang sức hoa mai nạm vàng khảm ngọc, một bộ diêu khảm hình tiên nữ chạm ngọc bằng vàng, sáu thất gấm vân, sáu thất gấm trang hoa, sáu thất lụa mỏng, một chiếc áo choàng lông chồn, một chiếc áo lụa ngọc trai, một chiếc váy Nguyệt Hoa, hai đôi giày thêu kim tuyến, năm trăm lượng bạc."

Giản Nghĩa có thể nói một hơi hết những thứ này, cũng coi như là bản lĩnh.

Thẩm Khinh Trĩ vốn nhìn thấy nhiều tiểu thái giám như vậy nên đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ đây vẫn chưa phải là toàn bộ, những thứ như bình phong và bộ đồ dùng các loại một lát nữa còn phải đưa đến thêm một chuyến.

Giản Nghĩa nói một hơi xong, thực sự nhịn không được thở hổn hển hai cái, lúc này mới cười nói: "Chiêu Nghi, là đưa thẳng vào kho cho người, hay là để ở gian chính?"

Thẩm Khinh Trĩ gọi Lục Lộc đến, để nàng ấy đi cùng Giản Nghĩa đến kho phòng, đem những vật bệ hạ ban thưởng bày biện cẩn thận vào đó.

Thẩm Khinh Trĩ từ một cung nữ thị tẩm, hai bàn tay trắng vào cung, trên người mặc bộ y phục cũ rách nát, ngay cả cung nữ tạp dịch cũng phải ghét bỏ. Bây giờ nàng đã có cả một kho báu đầy ắp, cũng trở thành quý nhân mà ai ai cũng phải cung kính gọi một tiếng Chiêu Nghi.

Cũng chỉ mới bốn năm trôi qua.

Đợi Giản Nghĩa đi rồi, Thẩm Khinh Trĩ cảm khái với Thích Tiểu Thu: "Bệ hạ thật là hào phóng."

Thích Tiểu Thu ngồi bên cạnh bóc nho cho nàng, từng quả nho trong suốt được đặt trong bát lưu ly, dùng thìa bạc nhỏ xúc ăn, chua chua ngọt ngọt, nước rất nhiều.

"Bệ hạ yêu thích chủ tử nên mới hào phóng như vậy."

Tay Thẩm Khinh Trĩ đang ăn nho hơi khựng lại, nàng có chút buồn cười nhìn Thích Tiểu Thu. Thích Tiểu Thu luôn lạnh nhạt, trừ khi vui vẻ từ tận đáy lòng, nếu không nàng ấy chưa bao giờ cười. Ngày thường ngoài việc thỉnh thoảng nói đùa với nàng ấy vài câu, thì không hay nói những lời bông đùa.

Nghe câu này, Thẩm Khinh Trĩ cười đến run rẩy cả người: "Tiểu Thu, đừng trêu ta, lời này ta không dám nhận đâu."

Thích Tiểu Thu dừng một chút, rồi mới nói: "Là nô tỳ lỡ lời."

Thẩm Khinh Trĩ điểm điểm vào mũi nàng ấy: "Nam nhân trên đời này nào có ai tốt bụng thật lòng? Bệ hạ đối xử tốt với ta, không phải vì bệ hạ thích ta, mà vì ta và bệ hạ là người cùng đường, ta có thể kiên định đi theo bệ hạ tiến về phía trước. Ta giúp ngài ấy làm việc, trung thành không hai lòng, bệ hạ lấy ơn báo đáp nên phải đối xử tốt với ta. Chuyện này không liên quan gì đến tình cảm nam nữ."

Thẩm Khinh Trĩ nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Thành Dục, nhớ lại mỗi lần hắn đến Cảnh Ngọc cung, mười câu thì có tám câu là nói về chính sự, nhất thời cảm thấy càng buồn cười hơn.

"Nam nhân như bệ hạ trong lòng vĩnh viễn chỉ có chính sự, chỉ có giang sơn xã tắc mới là người ngài ấy yêu nhất." Thẩm Khinh Trĩ nói với Thích Tiểu Thu.

Thích Tiểu Thu nghe Thẩm Khinh Trĩ cảm khái như vậy, tuy cảm thấy chủ tử nói quá tuyệt đối, nhưng lời chủ tử nói chắc chắn sẽ không sai.

"Nương nương nói rất đúng." Thích Tiểu Thu thành khẩn nói.

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, tiếp tục học đan ống đựng bút với Nghênh Hồng, không tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa. Hôm nay được ban thưởng, tâm trạng Thẩm Khinh Trĩ rất tốt.

Buổi tối Tiêu Thành Dục không lật thẻ bài, Thẩm Khinh Trĩ liền gọi món sườn cừu nướng than mà nàng thích ăn nhất, ăn thỏa thích một bữa.

Lúc ăn thì rất vui vẻ, nhưng vui vẻ xong lại khổ sở.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy có chút nóng trong người, không chỉ hơi đau răng, còn không hiểu sao có chút bồn chồn.

Thích Tiểu Thu thấy nàng ăn sáng cũng không ngon miệng, bèn nói: "Chủ tử bị nóng trong người rồi, lát nữa để Đồng Quả nấu canh đậu xanh hạt sen cho người ăn, rất mát. Đến bữa trưa cũng đừng ăn thịt dê nữa, gọi một món canh vịt hầm củ cải chua để bình tâm tĩnh khí."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu: "Quả nhiên vẫn còn trẻ, mới ăn hai bữa thịt dê đã nóng trong người, trước kia..."

Thẩm Khinh Trĩ nói đến đây đột nhiên dừng lại, một lát sau mới cười nói tiếp: "Trước kia ở nhà cũng không được ăn những thứ này."

Đồng Quả bưng canh lê tuyết nhĩ đến, rót cho Thẩm Khinh Trĩ một bát: "Chủ tử, vừa ướp lạnh xong, bây giờ ăn rất ngon miệng."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, ăn một hơi hết nửa bát, mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.

Đồng Quả có chút hổ thẹn: "Cũng là do nô tỳ hầu hạ không chu đáo, trước đây chủ tử cũng không ăn thịt dê nhiều, nhưng do dê Nội Mông nuôi quá tốt, chủ tử ăn nhiều hơn nên bị nóng trong người, là lỗi của nô tỳ."

Thẩm Khinh Trĩ nhìn nàng ấy cười nói: "Ngươi đúng là biết cách nói đỡ cho ta, không nói ta tham ăn."

Ai nấy đều cười.

Thẩm Khinh Trĩ ăn canh lê và canh đậu xanh, nóng trong người giảm bớt, liền có chút nóng lòng muốn tiếp tục đan ống đựng bút.

Ngày tháng trong cung dài đằng đẵng, nàng không thể cứ buồn chán qua ngày, thích gì thì học cái đó, hiện giờ đang hứng thú với việc đan mây nên dồn hết tâm sức vào chơi. Đợi đến ngày nào đó không thích chơi nữa, tất sẽ có thú vui khác.

Một buổi sáng trôi qua trong niềm vui đan lát, buổi trưa Thẩm Khinh Trĩ không gọi cơm, chỉ ăn một bát cháo gan heo, triệt để giải nhiệt.

Nàng tưởng rằng mấy ngày nay sẽ sóng yên biển lặng, nào ngờ một hôm vừa ngủ trưa dậy, Thích Tiểu Thu đi tới nói với nàng: "Chủ tử, Lý tuyển thị cùng mấy vị tiểu chủ vừa phái cung nhân đến, muốn ngày mai cùng nhau đến thỉnh an người."

Họ từ cung nữ thị tẩm của Dục Khánh cung biến thành cung phi Trường Tín cung, cũng chỉ mới một tháng trôi qua, một tháng này Thái Hậu vẫn luôn dưỡng bệnh, Hoàng Thượng thì bận rộn chính sự, hậu cung không có chủ vị nương nương, nên cũng không có quy củ thỉnh an sáng tối.

Ngày thường họ đều tự mình ở, tự mình ăn, ai cũng không làm phiền ai.

Cũng chỉ là gặp nhau trong Ngự Hoa Viên, nói chuyện với nhau một lúc, cùng nhau uống trà, rồi cùng nhau chơi đùa một hồi. Cũng không có gì hơn.

Hai người Thẩm Khinh Trĩ và Chương Nhược Tịch cùng ở Tây lục cung, còn có thêm bốn vị tiểu chủ khác, Chương Nhược Tịch vừa nhìn đã biết là người thẳng thắn, không thích những chuyện xã giao, Thẩm Khinh Trĩ cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, sẽ không lúc nào cũng đến thăm hỏi.

Bốn tiểu chủ còn lại đều là những người không có tiếng nói gì, cũng không bao giờ đi lại nhiều trong cung.

Đông lục cung như thế nào Thẩm Khinh Trĩ không biết, nhưng nhìn dáng vẻ kia, Trương Diệu Hâm e là sẽ không ra ngoài đi lại, mà Tưởng Liên Thanh bây giờ cũng không thể đi lại được.

Như vậy, trong hậu cung càng thêm vắng vẻ.

Đương kim Hoàng Thượng làm Thái Tử cũng chỉ mới một năm, lúc đó là vì tiên đế bệnh nặng, Thái Tử vội vàng được lập, bên cạnh cũng không có nhiều phi tần, bây giờ trong cung tính cả thảy cũng chỉ có mấy người này, một đôi tay đếm được hết.

Thẩm Khinh Trĩ nghĩ, Tưởng thị không được thánh quyến, các thế gia thị tộc khác chắc hẳn sẽ không cam lòng, có lẽ trước năm nay trong cung sẽ có thêm người mới.

Kỳ thực như vậy cũng rất tốt. Có người mới thì sẽ có trò hay mới, ngày tháng sẽ thêm phong phú, đó mới gọi là cuộc sống.

Thẩm Khinh Trĩ không để ý suy nghĩ đã đi đến tận đâu, vội vàng thu hồi ý nghĩ, nói: "Họ đã từng đến thỉnh an các vị nương nương khác chưa?"

Chuyện này Tiền Tam Hỉ đã nghe ngóng rõ ràng, hắn vội vàng tiến lên bẩm báo: "Hồi chủ tử, trước đó mấy vị tiểu chủ đã đến bái kiến Hòa Tần nương nương, Trang Tần nương nương và Lệ Tần nương nương rồi ạ. Mấy vị tiểu chủ cùng ở một cung với Đoan Tần nương nương, nô tài không biết có từng đến thỉnh an Đoan Tần nương nương hay chưa."

Thẩm Khinh Trĩ hiểu ra, là bây giờ mới đến lượt bái kiến nàng. Nàng bèn nói: "Như vậy cũng tốt, Đồng Quả, ngày mai cứ đi lấy chút hoa quả làm bánh điểm tâm, khách đến nhà, chúng ta không thể để tay không."

Đồng Quả lĩnh mệnh lui xuống làm việc, Tiền Tam Hỉ mới tiến lên nửa bước: "Chủ tử, nghe nói hôm qua Trang Tần nương nương lại ho ra máu."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ nhíu mày: "Trước đó nhìn nàng ta sắc mặt vàng như giấy, không được khỏe mạnh, sao lại càng thêm yếu đi?"

Tiền Tam Hỉ rất có thâm ý: "Chủ tử nghĩ xem, tình cảnh ngày ấy như vậy, các cung nhân vừa bị thẩm vấn vừa bị mắng, vừa khóc lóc vừa cầu xin, còn làm ra chuyện kinh hãi như vậy, Trang Tần nương nương làm sao có thể không bị tổn thương gì?"

Thẩm Khinh Trĩ lập tức hiểu ra, Trương thủ phụ quyền thế ngập trời, xưa nay luôn đối đầu với Tưởng thị, lúc này không thừa cơ đạp đổ, vậy mới là thật sự ngu ngốc.

"Ta chỉ biết Trang tần thân thể không tốt, là bệnh mang từ trong bụng mẹ ra, rốt cuộc nàng ta mắc bệnh gì?"

Tiền Tam Hỉ: "Chủ tử, chuyện này phải đến Thái Y Viện hỏi thăm, ba ngày nữa nô tài sẽ đến bẩm báo người."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cổ vũ hắn vài câu, để hắn tự đi làm việc.

Đợi cung nhân đều đi làm việc, Thẩm Khinh Trĩ mới hỏi Thích Tiểu Thu: "Lát nữa ngươi cũng hỏi Thụy Lan cô cô, vì sao Trương gia lại chọn nàng ta."

Cô nương được đưa vào cung, những thứ khác có thể không nổi bật, duy nhất một điểm là thân thể phải khỏe mạnh. Chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể sinh nhi dục nữ, khai chi tán diệp cho hoàng gia.

Trương Diệu Hâm nhìn như đi một bước suyễn ba bước, không biết Trương Tiết Hằng nghĩ thế nào mà lại chọn một tôn nữ như vậy vào cung làm phi.

Ánh mắt Thích Tiểu Thu khẽ lóe lên: "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."

Thẩm Khinh Trĩ như có điều suy nghĩ, lại nói thêm: "Hoặc là trong nhà không có cô nương nào đủ tuổi, hoặc là có mưu đồ khác."

"Mưu đồ gì chứ?"

*****

Trương Diệu Hâm có mưu đồ gì thì tạm thời chưa điều tra ra được, nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng không vội, nàng đã tìm thấy niềm vui mới trong việc đan mây.

Lúc hoàng hôn, gió thu mát mẻ thổi vào trong cung, lay động những chiếc lá đỏ của cây hoàng liên. Gió nhẹ lay, lá đỏ bay múa, xào xạc rung động.

Thẩm Khinh Trĩ rất thích cây hoàng liên này ở Cảnh Ngọc cung, nhất là lúc nàng mới chuyển đến đúng vào mùa thu, cả sân đều là một màu đỏ rực.

Rực rỡ như ráng chiều, nhiệt tình như lửa.

Thẩm Khinh Trĩ đang lựa chọn từng sợi mây màu đỏ vừa phơi khô.

Nghênh Hồng rất thông minh, nàng ấy nói: "Chủ tử, nô tỳ là người Thạch Bi đình, trong thôn của nô tỳ nhà nhà đều làm nghề đan mây, ngoài hai màu, còn có thể làm nhiều màu, thậm chí có thể đan thành hình động vật sống động như thật, mấy thứ như ống đựng bút, giỏ tre là đơn giản nhất."

"Trong cung chúng ta vừa hay có hoa phượng tiện, có thể dùng để nhuộm màu đỏ, nếu mà có phong lan, sơn chi, tử thảo các loại, còn có thể nhuộm ra nhiều màu sắc hơn, đan ra nhiều hoa văn hơn."

Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy mới lạ, liền hỏi: "Vậy thứ gì bán chạy?"

Nghênh Hồng suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ngày thường là những vật dụng thường dùng đơn giản như giỏ tre, ống đựng bút bán chạy nhất, huyện lệnh Thạch Bi đình là một vị quan tốt, ông ấy cho các thương hộ trong huyện cùng nhau nhận việc, sau đó thống nhất phân chia cho các thôn làng, như vậy nhà nhà đều có thể kiếm thêm thu nhập."

"Nhưng vào dịp lễ Tết, những vật dụng đan mây tinh xảo lại bán chạy, tuy tốn thời gian công sức nhưng thu nhập cũng khá, dịp lễ Tết có rất nhiều người thạo nghề đều làm loại hình này."

Thẩm Khinh Trĩ hiểu ra, vị huyện lệnh Thạch Bi đình này coi như là lúc nông nhàn đã tạo thêm một công việc mưu sinh cho người dân dưới quyền.

"Cũng không tệ, chúng ta từ từ học," Thẩm Khinh Trĩ nheo mắt cười, "nhất định sẽ học được, sau này nói không chừng có thể đan một con thỏ nhỏ, đặt dưới gốc cây để ngắm."

Mấy người đang vui vẻ nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói nịnh nọt của Tiền Tam Hỉ, thì ra là Tiểu Lộc Tử bên cạnh Giản công công đến báo tin vui.

Tiểu Lộc Tử và Tiểu Đa Tử bên cạnh Niên Cửu Phúc là huynh đệ song sinh, đều có một đôi mắt một mí, trông rất thanh tú. So với Tiểu Đa Tử, Tiểu Lộc Tử có vẻ rụt rè hơn, không giỏi nói những lời ngọt ngào. Nhưng hắn đi theo bên cạnh Giản công công, chỉ cần đến các cung báo tin vui, cũng không cần hắn nói lời ngọt ngào gì.

"Nô tài thỉnh an Chiêu Nghi, bệ hạ hôm nay lật thẻ bài của người, tuyên người tối nay thị tẩm."

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười gật đầu, Tiền Tam Hỉ tự mình tiễn Tiểu Lộc Tử ra ngoài.

Hắn là lần đầu tiên đến báo tin vui, Cảnh Ngọc cung phải cho hắn hồng bao.

Tiêu Thành Dục là người tính tình thất thường, lúc triều chính thanh bình, có thời gian rảnh rỗi hắn thỉnh thoảng sẽ ghé qua hậu cung, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng. Nếu triều chính bận rộn, mười ngày nửa tháng hắn cũng không nhớ đến hậu cung một lần, các vị nương nương tiểu chủ chỉ có thể chờ đợi.

Hôm kia hắn vừa từ ngoài cung trở về, đã đến Cảnh Ngọc cung một lần, Thẩm Khinh Trĩ nghĩ hắn phải thật lâu mới đến nữa, không ngờ hôm nay lại đến.

Nhưng hắn đến hay không, Thẩm Khinh Trĩ vốn cũng không có bao nhiêu mong đợi, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến chuyện chăn gối trên giường, cũng chỉ có vậy.

Dù sao cũng là nam nhân trẻ tuổi cường tráng, Tiêu Thành Dục một khi đã "hành sự" thì thật sự là tinh lực dồi dào, không hề mệt mỏi.

Thẩm Khinh Trĩ nghĩ đến đây không khỏi hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.

Lúc này đã là giờ Dậu, Thẩm Khinh Trĩ vừa dùng xong bữa tối, đợi đến khi ống đựng bút trong tay đã hiện rõ hoa văn nút thắt màu hồng, thì nghi thức của Tiêu Thành Dục mới rẽ vào con đường dài trước Cảnh Ngọc cung.

Lần này có cung nhân thông báo trước, Thẩm Khinh Trĩ vừa nhận được tin, liền dẫn theo cung nhân đến cửa cung chờ đợi.

Tiêu Thành Dục không ngồi kiệu, hắn thong thả bước đi như thể đang tản bộ trong cung, không hề vội vàng.

Dưới ánh sáng của ngọn cung đăng, Thẩm Khinh Trĩ có thể nhìn thấy vẻ bình thản giữa hai hàng lông mày của hắn. Hắn luôn không có nhiều biểu cảm, khiến người ta không nhìn ra vui buồn giận dữ, giống như là một đất sét được viết hai chữ "Hoàng Đế" lên người, đi đứng nằm ngồi đều là khí chất đế vương.

Nhưng dưới khí chất đế vương đó, lại không có bao nhiêu hơi thở con người.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn hắn từ xa, đột nhiên nhớ đến lúc trước ở Khôn Hòa cung, khi đó hắn còn chưa làm Thái Tử, không có nhiều quốc gia đại sự phải bận tâm, mỗi khi Tô Dao Hoa bệnh nặng nằm trên giường, hắn đều lo lắng hầu hạ ở Khôn Hòa cung.

Chỉ có lúc đó, chỉ có trong đoạn thời gian thanh xuân tươi đẹp đó, Thẩm Khinh Trĩ mới có thể mơ hồ nhớ đến vẻ trẻ trung trên người hắn: Hắn cũng từng là thiếu niên lang sẽ lo lắng vì mẫu thân bị bệnh.

Thẩm Khinh Trĩ ngẩn người một lúc, Tiêu Thành Dục đã đến gần ngay trước mắt. Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức rơi vào khuôn mặt anh tuấn bức người của hắn.

Đôi mắt Tiêu Thành Dục rất sâu, rất đen, như có một dòng nước lặng lẽ lắng đọng trong mắt hắn. Sống mũi cao thẳng, nhân trung dài vừa phải, nhìn xuống dưới nữa là đôi môi mỏng luôn mím chặt của hắn.

Khóe môi không cao không thấp, không hề có chút cảm xúc nào.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn đến ngây người, trong mắt nàng đều lộ ra vẻ mê ly, cho đến khi khuôn mặt tuấn tú mê hoặc lòng người đó đột nhiên phóng đại trong mắt nàng, Thẩm Khinh Trĩ mới không khỏi khẽ kêu lên.

"Ôi."

Eo nàng buông lỏng, hơi ngả ra sau, dường như muốn tránh né khuôn mặt quá mức tuấn tú của hắn.

Nhưng nàng chung quy không thể tránh né hắn. Tiêu Thành Dục quả quyết đưa tay ra, vững vàng đỡ lấy eo thon của nàng.

Hai người lập tức dán chặt vào nhau, cung nữ thái giám đứng xung quanh đều cúi đầu, không dám nhìn thêm một cái nào.

Tiêu Thành Dục nhìn nàng bằng đôi mắt phượng sâu thẳm, trong mắt dần dần có ánh sao lấp lánh.

"Sao vậy?" Tiêu Thành Dục khẽ hỏi.

Trên mặt Thẩm Khinh Trĩ hiện lên một tia ráng đỏ, nàng lảng tránh ánh mắt, nói sang chuyện khác: "Bệ hạ hôm nay đến sớm vậy, ban đêm gió lớn, vào nội điện nói chuyện thôi."

Nhưng Tiêu Thành Dục vẫn không buông nàng ra. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khiến cho vẻ ửng đỏ xấu hổ trên mặt nàng không thể nào che giấu được, một lát sau hắn mới khẽ cười ra tiếng.

Hắn "ừm" một tiếng, lui về sau nửa bước, nhưng không buông tay đang đặt trên eo nàng.

Hai người cứ thế dựa vào nhau thân mật đi vào Cảnh Ngọc cung.

Tiêu Thành Dục đã tắm rửa thay y phục, lúc này trên người hắn thoang thoảng mùi hương trầm thủy sạch sẽ mà lạnh lẽo, rất dễ ngửi.

Thẩm Khinh Trĩ dù sao cũng không phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, lúc này đã lấy lại tinh thần, không còn tâm thân mê ly nữa. "Bệ hạ, hôm nay bận nhiều không?"

Lời này các phi tần khác không hỏi được, đại khái cũng không dám hỏi, nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại có thể hỏi, cũng dám hỏi.

Đôi môi mỏng lãnh đạm của Tiêu Thành Dục khẽ nhếch lên, trên mặt rốt cuộc cũng có thêm chút thần sắc, cũng có thêm chút hơi thở con người.

"Bận, ngày nào trẫm chẳng bận?" Tiêu Thành Dục uể oải nói, "Nhưng trẫm cũng thích bận rộn."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười: "Bệ hạ là minh quân, một lòng vì giang sơn xã tắc, sự vất vả của người có thể đổi lấy bình an hạnh phúc cho bách tính Đại Sở, người bận rộn cũng đáng."

Lời này thật là êm tai.

Tiêu Thành Dục cũng theo đó khẽ cười thành tiếng: "Lời nói của Thẩm chiêu nghi thật là êm tai."

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ rạng rỡ: "Tần thiếp đều là xuất phát từ đáy lòng, tâm có cảm nhận, lời nói mới có ý nghĩa."

Tiêu Thành Dục lại khẽ cười một tiếng, lồng ng.ực hắn phập phồng, tiếng cười gần như có thể xuyên qua lưng truyền đến tận đáy lòng nàng.

"Ừm, đúng vậy, Chiêu Nghi nói đúng."

Lúc này còn chưa đến khuya, ngày mai lại là tiểu triều, Tiêu Thành Dục cũng không vội nghỉ ngơi, chỉ cùng nàng đến nhã thất, ngồi trên giường La Hán xem nàng đan mây.

Thấy trên ống bút còn được đan hoa văn, trong mắt Tiêu Thành Dục lóe lên tia sáng: "Cái này làm thế nào vậy?"

Thẩm Khinh Trĩ cười nói: "Đây là màu nhuộm bằng hoa phượng tiên, mấy sợi này phải cố tình thêm vào, như vậy mới có thể đan ra hoa văn."

Tiêu Thành Dục chọn tới chọn lui trong giỏ mây bên cạnh, lấy ra những sợi mây được nhuộm đỏ xem xét kỹ lưỡng: "Cũng thú vị đấy, đây cũng là do cung nữ kia dạy nàng?"

Thẩm Khinh Trĩ: "Chính là nàng ấy, đứa nhỏ Nghênh Hồng này trung thành tận tâm lại khéo tay, tần thiếp rất thích nàng ấy."

Tiêu Thành Dục đưa sợi mây vào tay nàng, nhìn ngón tay thon dài của nàng linh hoạt đan lát, không bao lâu đã đan xong một vòng.

"Gì mà đứa nhỏ với không đứa nhỏ, nàng cũng mới mười tám tuổi thôi."

Hai tay đang bận rộn của Thẩm Khinh Trĩ hơi khựng lại, nàng suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Không nhỏ đâu, tần thiếp sinh vào đầu tháng tám, qua sinh thần là mười chín tuổi, tính theo tuổi mụ đã hai mươi rồi."

Tiêu Thành Dục tự mình lấy hạt dẻ nướng, dùng kìm bạc kẹp từng hạt ra, sau đó dùng nhíp từ từ bóc vỏ: "Cũng đúng, qua năm mới sang năm, trẫm cũng nhược quán rồi."

Nhược quán chính là đã trưởng thành, có nghĩa là rất nhiều người không thể lấy tuổi tác của hắn ra viện cớ nữa.

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Bệ hạ nhược quán, tần thiếp nên tặng lễ vật gì đây?"

Tiêu Thành Dục ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Sinh thần ái phi, muốn trẫm tặng nàng cái gì?"

Thẩm Khinh Trĩ vốn chỉ nói đùa, lúc này nghe được lời này, không khỏi sáng mắt lên: "Bệ hạ, tần thiếp muốn gì cũng được sao?"

Đôi mắt Tiêu Thành Dục sâu thẳm, đuôi mắt hơi xếch lên, trong mắt tràn ngập vẻ thoải mái cùng tự tại.

Hắn phát hiện, mình rất thích nói chuyện với nàng.

Bất kể trong lòng có bao nhiêu phiền muộn, chỉ cần ngồi trong căn phòng thoải mái sạch sẽ này, ngồi bên cạnh nàng, bất kể nàng làm gì đều là ung dung tự tại như vậy.

Xung quanh nàng có một loại tĩnh lặng khó tả, loại tĩnh lặng này có thể xoa dịu sự bực bội trong lòng Tiêu Thành Dục, khiến toàn thân hắn thoát khỏi áp lực nặng nề.

Tiêu Thành Dục thấy nàng tràn đầy ý cười, loại vui mừng và mong đợi đó gần như muốn tràn ra từ ánh mắt, cũng có chút không nhịn được cười. Hắn nhướng mày nói: "Trừ hoàng vị ra, cái gì cũng được."

Vị hoàng đế bệ hạ lạnh lùng như tảng băng này vậy mà cũng có lúc nói đùa, Thẩm Khinh Trĩ cũng không nhịn được cười theo.

Hai người rõ ràng không nói gì buồn cười, nhưng lại đều rất vui vẻ, cười một lúc lâu Thẩm Khinh Trĩ mới nói: "Bây giờ tần thiếp ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống sung túc, nói là vinh hoa phú quý cũng không phải nói quá, bệ hạ đã cho tần thiếp rất nhiều rất nhiều thứ rồi."

"Vậy nàng từ từ nghĩ đi."

Thẩm Khinh Trĩ hiển nhiên coi câu nói đùa này của Tiêu Thành Dục thành lời hứa, thận trọng suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức hạt dẻ trong tay Tiêu Thành Dục đã bóc hết, ống bút trong tay nàng cũng đã làm xong, ngay ngắn đứng trên bàn vuông, Thẩm Khinh Trĩ mới nhớ ra mình muốn gì.

Mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, tần thiếp muốn một con hãn huyết mã."

Hãn huyết mã chính là danh mã của Nội Mông, trước giờ đều được dùng làm chiến mã, bình thường rất ít khi dùng để cưỡi. Trước kia Thẩm Khinh Trĩ ở Đại Hạ đã từng thấy loại ngựa này, con ngựa đó cao lớn cường tráng, oai phong lẫm liệt, thật uy phong.

Thẩm Khinh Trĩ cười đến cong cả mắt: "Bệ hạ, sau này chúng ta năm nào cũng đi săn bắn mùa thu, tần thiếp có một con tuấn mã của riêng mình, cũng hợp lý mà."

Thẩm Khinh Trĩ vừa nói như vậy, dường như còn lo lắng Tiêu Thành Dục không đồng ý, vẻ mặt đáng thương đẩy ống bút về phía hắn.

Tiêu Thành Dục nhất thời cảm thấy buồn cười. Hắn cầm lấy ống bút, cẩn thận xem xét những đường vân tinh xảo trên đó, mỗi sợi mây đều do nàng tỉ mỉ đan thành, không hề qua loa.

Nàng không phải tiểu thư khuê các, xuất thân bình thường, vết chai trên tay mãi không hết nhưng nàng lại không hề để tâm. Chính là nhờ đôi tay khéo léo quen làm việc này, mới có thể dễ dàng làm ra ống bút đan mây, chỉ trong một ngày đã đan xong.

Ánh mắt Tiêu Thành Dục sâu thẳm, kiên định và quả quyết. Hắn nhìn Thẩm Khinh Trĩ nói: "Được, nàng muốn, trẫm cho."

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.