Sáng sớm hôm sau, Chung Diệc Tâm tỉnh dậy, chống cánh tay ngồi lên, uể oải duỗi người một cái. Ánh mặt trời không xuyên qua nổi tấm rèm cửa dày, chỉ lọt được một vệt sáng mờ nhạt dưới chân rèm.
Cô không rề rà nữa, xỏ dép lê đi vào phòng cất quần áo, lấy bộ đồ mình muốn mặc đặt lên giường.
Đúng lúc này, đồng hồ báo thức cũng đổ chuông.
Trong khoảng thời gian sang Mỹ này, đồng hồ sinh học của cô càng ngày càng có quy luật hơn. Sáu rưỡi dậy, ra ngoài chạy một vòng rồi về, tắm gội xong xuôi thì ăn sáng rồi sang nhà thầy. Hôm nay, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cô đã tỉnh rồi.
Thời tiết ở Philadelphia đã vào cuối thu, gió se se lạnh, cũng may hằng ngày Chung Diệc Tâm không phải ở bên ngoài lâu. Cô mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc quần jeans ống rộng, một chiếc áo khoác dáng dài. Ăn sandwich xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Hàng xóm của Chung Diệc Tâm là một gia đình bốn người, họ nuôi một con chó Berger cực to, tên là Barbie. Ngày nào đi ngang qua nhà hàng xóm, cô cũng nhìn thấy Barbie.
Chuồng của Barbie ở ngay trong sân, sáng nào nó cũng chạy loăng quăng khắp mọi ngóc ngách, nghe thấy tiếng Chung Diệc Tâm đi tới, nó liền hưng phấn chạy về phía cô, cách một hàng rào trắng, cái đuôi vẫy tít thò lò.
“Chào buổi sáng nhé, Barbie, hôm nay mày ăn gì thế?”, Chung Diệc Tâm sờ cái đầu đen tuyền của Barbie.
Barbie mở to hai con mắt long lanh, oẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758689/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.