Tối qua không kịp chúc nhau ngủ ngon, Chung Diệc Tâm đã ngủ trước Trần Hiêu rồi.
Lúc tỉnh dậy, di động vẫn còn nằm trong tay, cô mở khóa màn hình, nhìn thấy ngay giao diện trò chuyện tối qua, sau khi gửi qua gửi lại cả đống hình biểu cảm, cô ngủ thiếp đi, không đáp lại nữa.
Ánh mắt cô dừng ở hai dòng tin nhắn cuối cùng.
CX: ?
Năm phút sau đó, anh lại gửi tiếp: Ngủ rồi?
Thậm chí cô còn có thể hình dung ra vẻ bất mãn của anh thông qua dấu hỏi chấm kia.
Chung Diệc Tâm giở mình trong chăn, nằm trên giường, gọi vào số của Trần Hiêu. Hiện giờ là tám rưỡi, dựa theo thời gian sinh hoạt bình thường của anh, lúc này chắc chắn anh đã dậy rồi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói khá quen thuộc, “Phu nhân, chào cô, tôi là trợ lý của Trần tổng…”
“Dương Thăng phải không? Tôi vẫn còn nhớ anh.”, Chung Diệc Tâm thảnh thơi đùa nghịch tấm rèm cửa sổ, lơ đễnh nói, “Người lần trước đưa chiếc nhẫn kim cương cho tôi là anh phải không?”
Bên kia im lặng trong ba giây ngắn ngủi, “… Phải ạ, phu nhân, tôi xin lỗi, là do tôi sơ suất, sau này tôi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa ạ.”
Sự căng thẳng và thái độ nghiêm túc muốn giữ việc của Dương Thăng khiến Chung Diệc Tâm thầm buồn cười, cô hắng giọng, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi Trần Hiêu đã dậy chưa.
“Trần tổng dậy rồi ạ, đang ở trong phòng tập, phu nhân chờ một chút, tôi đưa điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758712/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.