Bảy giờ mười phút, Chung Diệc Tâm khoác cánh tay Trần Hiêu xuất hiện ở phòng hòa nhạc. Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi, hai người áo quần chỉn chu, khí chất xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Sau khi hai người vào chỗ ngồi không lâu, tiếng thông báo từ trong cánh gà vang lên, cả hội trường dần yên tĩnh. Thành viên của dàn nhạc lần lượt mang theo nhạc cụ tiến vào sân khấu, mà khi Lương Tễ Thần xuất hiện cùng cây cello, Chung Diệc Tâm nghe thấy có không ít cô gái nhỏ giọng tán thưởng.
“Sư huynh của tôi đấy.”, trong mắt cô không phải không có vẻ vui mừng, quả thật sư huynh đã cho cô không ít thể diện.
Trần Hiêu nhìn thoáng qua, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng từ dáng người và tác phong, thì đúng là người đàn ông trong clip hôm đó.
Anh hờ hững nói: “Em lấy cái loa thông báo một lần là được rồi.”
Chung Diệc Tâm hừ nhẹ một tiếng, không chấp nhặt với anh, cô tập trung nhìn lên sân khấu, cố gắng để mình không nghĩ đến chuyện lúc ở nhà. Có điều, trên vành tai vẫn còn hơi ấm anh để lại, làm sao mà cô có thể xem nhẹ được?
Sau cái động chạm ngắn ngủi, anh thu tay rất nhanh, như thể đó chỉ là một sai lầm vô tình mà thôi. Chung Diệc Tâm không truy cứu, đúng là cô cũng giật mình, có điều, sắp đến phần mở màn rồi, cô không có thời gian lôi thôi với anh.
Đúng, nhất định là như vậy.
Cô lặng lẽ liếc Trần Hiêu một cái, lại phát hiện anh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758721/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.