Là Trần Hiêu, không biết anh đã đi đâu, lúc về còn cầm theo một quả lê.
Từ khi đến đây, Chung Diệc Tâm chưa được ăn một miếng hoa quả nào. Ở đây không thiếu thịt, nhưng rau củ quả thì hơi ít, có khi còn chẳng mua được. Suốt mấy ngày đi đường, không phải ở trên xe thì là ở trong lều, trong phòng, ngay cả rau dưa cũng không được ăn nhiều, huống hồ là hoa quả.
Lúc bình thường, Chung Diệc Tâm không thích ăn lê lắm, mà chẳng riêng lê, các loại hoa quả khác, cô cũng không quá thích. Cô hoài nghi có phải do hồi nhỏ ăn nhiều hoa quả hay không, mà sau khi lớn lên, cô rất kén chọn, lúc nào cũng cảm thấy táo thì quá chua, nho thì quá ngọt, thanh long thì nhạt, vải thì nóng…
Còn lê, cô lại càng không chạm vào.
Ngày thường nhìn thấy đồ ăn cũng lười chẳng mó vào, đến đây rồi nhìn thấy bánh trái thôi cũng thèm, Chung Diệc Tâm vừa trông thấy quả lê trên tay anh thì hai mắt sáng lên, “Anh ra ngoài mua à?”
Thật ra cô muốn hỏi là, “Sao chỉ mua mỗi một quả?”, “Thế này thì ki bo quá đi.”.
Trần Hiêu bước vào, đặt quả lê xuống bàn rồi thản nhiên nói: “Lễ tân cho.”
Lễ tân? Chung Diệc Tâm nhớ lại, cô nàng lễ tân ở tầng một vừa rồi đưa thẻ phòng cho cô là một cô gái tầm hai mươi tuổi, trông rất sáng sủa, có vẻ là người Hán, nói tiếng phổ thông rất tốt. Cô không nhịn được bèn thầm đoán, vừa rồi Trần Hiêu xuống lầu nói gì đó với người ta, có phải chọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.