Làm gì có chuyện khó xử?
Việc Huệ Ninh giữ tám người họ ở lại đã là thiên vị rõ ràng rồi.
Triệu Phi Bạch ngẩn ra một lúc, sau đó vươn tay nắm lấy Huệ Ninh.
"Huệ Ninh, là ta thất thố rồi..."
Huệ Ninh tránh khỏi hắn, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi:
"Phò mã, ta mệt rồi, chàng về đi."
Phủ Trưởng Công chúa là của Huệ Ninh.
Nàng bảo Triệu Phi Bạch "về", tức là kêu hắn về lại Triệu phủ.
Triệu Phi Bạch hé môi định nói gì đó, nhưng Huệ Ninh đã cầm sách lên xem, không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Chẳng mấy chốc, tin tức "thám hoa lang bị mời ra khỏi phủ Trưởng Công chúa" đã lan truyền khắp giới quý tộc kinh thành.
10
Huệ Ninh không hề giận lây sang ta.
Nàng ngẩn ngơ nhìn theo hướng Triệu Phi Bạch rời đi, thì thào:
"Hắn sao lại trở thành như vậy rồi?"
Ta đáp:
"Phò mã đang nóng giận, khó tránh khỏi hành xử lỗ mãng."
Không phải vậy. Hắn không phải đột nhiên thay đổi.
Cũng như hôn nhân không chỉ có hỷ phục khăn đỏ, mà còn có dầu muối tương dấm. Sống chung tám năm, ta đã sớm nhìn thấu bộ mặt ngụy quân tử của hắn—tàn bạo, độc đoán, ích kỷ, bạc bẽo.
Chỉ là, đối với Huệ Ninh, giá trị lợi dụng của hắn cao hơn, nên hắn che giấu được lâu hơn một chút.
Huệ Ninh lẩm bẩm: "Hắn không còn giống hắn nữa."
Ta hỏi: "Hắn vốn nên là người thế nào?"
Huệ Ninh nâng quyển thoại bản trong tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-bao-thu-cua-nguoi-vo-bi-ruong-bo/874712/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.