Từ đó về sau, Triệu Phi Bạch cũng không còn đùa giỡn về chuyện cưới ta nữa.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ta mới nhận ra rằng—
Cuộc hôn nhân tám năm giữa ta và Triệu Phi Bạch, thực chất chỉ là một cái bẫy đẫm máu.
Hắn và mẹ hắn giống nhau—ghét bỏ huynh trưởng ta vì tính tình phóng khoáng, khinh thường thân phận thương nhân của ta, nhưng lại cần tài sản của Tống gia để mở đường cho hắn tiến thân.
Hắn g.i.ế.c hại cha mẹ và huynh trưởng ta, khiến một tiểu thư nhà giàu trong một đêm mất hết chỗ dựa, không còn cách nào khác ngoài dựa vào hắn—người mà ta luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Ta giận đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, rỉ ra từng giọt máu.
Ta có thể làm gì đây?
Hiện tại, ta là một thứ phụ bị ruồng bỏ, còn Triệu Phi Bạch thì được Hoàng đế coi trọng, vừa nhập triều đã là quan lục phẩm, sau lưng còn có Trưởng công chúa!
Nàng ta một lòng một dạ với Triệu Phi Bạch.
Chỉ cần nàng không thất thế, hắn sẽ hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
… Đúng rồi, Trưởng công chúa.
Triệu Phi Bạch là người cẩn trọng, giỏi nhẫn nhịn, làm sao dám lén lút đi lại trong cung để gặp nữ quyến?
Làm sao dám vì chuyện nhi nữ tình trường mà mạo hiểm danh dự?
Hắn cưới ta, là muốn ta mang theo toàn bộ tài sản, giúp hắn bày mưu tính kế.
Hắn cưới Trưởng công chúa, cũng không phải vì yêu nàng.
Là bởi ta đã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-bao-thu-cua-nguoi-vo-bi-ruong-bo/874720/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.