【Năm Thiên Khánh thứ sáu, vào mùa xuân, các trưởng lão phái Côn Luân tình cờ cứu được một đứa bé dưới vực sâu. Thấy số phận trớ trêu, họ quyết định mang nó về núi Côn Luân, nhận làm đệ tử chân truyền, dốc lòng dạy dỗ. Ngày qua ngày, đứa trẻ lớn lên, và theo đó, một bí ẩn bị vùi lấp bấy lâu cũng dần dần được hé mở.
Tiên lộ mênh mang, trời cao lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén. Ai đã nợ ai trong kiếp trước? Ai dám hứa hẹn điều gì trong kiếp này? Bờ Tam Đồ, biển hoa Vong Xuyên, chỉ một ý niệm đã có thể thành tiên hay hóa ma. Cuốn sổ sinh tử bị lật mở, vận mệnh sẽ được ghi thế nào đây?… Biển xanh hóa bụi chẳng đáng bận tâm, cứ cưỡi rồng đạp hạc mà ngắm hoa đi đã!】
*
Mặt trời lặn rực rỡ như vàng tan chảy, biển mây cuồn cuộn, những ngọn núi cao ngất nghễu, vươn thẳng lên tận trời xanh.
Tại điện nghị sự của đỉnh Bạch Hổ, tất cả trưởng lão phái Côn Luân đang tập trung bàn bạc. Mới đây, tiểu đồ đệ Tống Hạc Minh của trưởng lão Thủ Nhất trên đường đến Thất Thương Tháp đã xui xẻo bị ma tu bắt cóc, đến giờ vẫn chưa trở về.
Chưởng môn Côn Luân vuốt chòm râu trắng dài, mặt ngươi đầy lo lắng, “Hạc Minh có thể chất đặc biệt, giờ mà rơi vào tay lũ ma tu, ta e rằng thằng bé sẽ phải chịu khổ rồi.”
Trưởng lão Thủ Nhất liền lên tiếng, “Chưởng môn yên tâm, đồ đệ lớn của ta vừa truyền tin về, nói rằng đã cứu được Hạc Minh, chẳng bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984676/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.