Tô Thanh Ngư cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức nhìn quanh.
Rõ ràng căn phòng này chỉ có cô và Trang Hiểu Điệp.
Nhưng Simon có thể thấy những thứ họ không thấy.
Đêm khuya, Tô Thanh Ngư ra lệnh cho Simon bảo vệ an toàn cho họ rồi nằm xuống ngủ.
Nửa đêm cô bị tiếng thì thầm đánh thức.
Mở mắt ra, cô thấy giường bên cạnh trống không.
Tô Thanh Ngư ngồi dậy, phát hiện cửa phòng mở toang, bên ngoài là hành lang tối đen, Trang Hiểu Điệp không biết ở đâu.
Simon đứng cạnh đầu giường cô, không động đậy.
Tô Thanh Ngư hỏi Simon: “Hiểu Điệp đâu?”
Simon đáp: “Cô ấy ở trên hành lang.”
“Hả?”
“Lệnh của chủ nhân là đảm bảo an toàn, hiện giờ cô ấy chưa gặp nguy hiểm nên tôi không quấy rầy chủ nhân.”
Tô Thanh Ngư ngồi dậy, cửa sổ phòng không biết mở từ lúc nào, gió lạnh tràn vào.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, kim chỉ đúng 1:30 sáng.
Cô nhanh chóng xỏ dép lê, khoác áo ngoài, bước ra khỏi phòng, tiến vào hành lang dài tối tăm.
Hành lang tĩnh lặng chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu lên những cái bóng méo mó u ám.
Cô cẩn thận tiến về cuối hành lang.
Ở đó, Trang Hiểu Điệp đứng trong góc tường, cái bóng kéo dài.
Cô ấy đối diện với tường, thì thầm, phát ra tiếng cười “khặc khặc” rợn người.
Tô Thanh Ngư thử gọi tên cô ấy: “Hiểu Điệp.”
Nhưng Trang Hiểu Điệp không đáp lại.
Cơ thể cô ấy khẽ co giật.
Tô Thanh Ngư nhận ra Trang Hiểu Điệp không bình thường, thời gian dường như trở nên chậm lại.
Đột nhiên, miệng Trang Hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/2778797/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.