🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dáng người Bạch Hỏa cao ráo, thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng toát lên sự chín chắn và điềm tĩnh không tương xứng với tuổi tác.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Tô Thanh Ngư, mang theo vẻ dò xét. Im lặng một lúc, anh nói: “Được, ta tin cô.”
Ưu điểm khi ở cùng Bạch Hỏa là anh sẵn sàng giúp đỡ trong lúc nguy nan.
Tô Thanh Ngư bình tĩnh sắp xếp kế hoạch tiếp theo: “Uống quá nhiều nước thánh sẽ hóa thành tượng sáp.
Anh hãy quan sát kỹ khuôn mặt của các bức tượng sáp, ưu tiên chọn những cư dân đã giao tiếp với anh gần đây và tỏ ra thân thiện. Nếu không có thì chọn người vừa mới hóa thành tượng sáp. Nếu vẫn không có, hãy tìm Lily, tôi sẽ đi cùng Anh.”
“Được.”
Bạch Hỏa gật đầu đồng ý.
Lúc này đột nhiên bị cắt điện, cả phòng triển lãm chìm trong bóng tối.
Vụ mất điện bất ngờ khiến mọi người thốt lên kinh ngạc.
Tô Thanh Ngư hít sâu.
Vừa rồi, cô nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc đều phát ra từ đồng đội của mình.
Rõ ràng trong phòng triển lãm này vẫn còn hơn chục người.
Đột ngột mất điện, họ lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ có ba khả năng.
Một là họ biết trước nơi này sẽ mất điện nên đã chuẩn bị tinh thần.
Hai là họ đã không còn ở đây.
Ba là… họ không phải con người.
Khi đồng đội dần bình tĩnh, phòng triển lãm này trở nên yên tĩnh một cách bất thường.
Đôi mắt dần quen với bóng tối.
Tô Thanh Ngư mở đèn pin trên điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng những người gần đó. Cô cau mày hỏi: “Chu Sơn Hải đâu rồi?”

Trong sảnh chỉ còn lại Trang Hiểu Điệp và Bạch Hỏa. Hai người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu với Tô Thanh Ngư.
Ánh sáng từ điện thoại có hạn, không thể chiếu rõ các góc tối.
Hơn chục người vừa nãy không biết đã trốn đi đâu.
Trang Hiểu Điệp tiến gần Tô Thanh Ngư, chỉ về phía xa: “Thanh Ngư, vừa nãy anh Chu còn ở đây, mất điện một cái là không thấy đâu nữa. Liệu anh ấy có như Lạc Tử Huyên, đã tìm được cách rời khỏi phó bản rồi không?”
“Không đâu.”
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Anh ấy không may mắn đến vậy.”
Lạc Tử Huyên là nữ chính trong "Kinh Dị Giáng Lâm", trước khi gặp nam chính Thẩm Tư Niên, cô ta tuyệt đối sẽ không gặp chuyện.
Nhưng Chu Sơn Hải thì khác, anh ấy chỉ là một nhân vật vô danh trong  sách.
Phó bản này có thể dễ dàng lấy mạng anh ta.
Điều thứ chín quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Vận động viên có thể lực tốt nhất, nhưng khi mất điện, đừng để anh ta đi kiểm tra một mình vì các người không biết thứ trở về sẽ là gì.】
Trang Hiểu Điệp hít sâu, điều chỉnh cảm giác khó chịu do tượng sáp gây ra, cô ấy hỏi: “Vậy chúng ta có nên đi tìm anh ấy không?”
“CÓ.”
“KHÔNG.”
Bạch Hỏa và Tô Thanh Ngư đồng thanh nhưng câu trả lời lại khác nhau.
Đi? Hay không đi?
Trang Hiểu Điệp nói với Bạch Hỏa: “Nghe Thanh Ngư đi, Thanh Ngư không bao giờ sai.”
Giọng Bạch Hỏa dịu dàng như ngọc: “Hai cô nương, con người không phải cỏ cây vô tri. Chúng ta và anh Chu cùng ở trong phó bản này thời gian dài, chăm sóc lẫn nhau, cũng coi như bạn bè. Giờ anh Chu mất tích, ít nhất chúng ta nên tìm kiếm một phen. Nếu không tìm được có thể bỏ cuộc. Nhưng nếu không làm gì, thì quả thật quá…”
Những lời sau, Bạch Hỏa không nói ra, nhưng Tô Thanh Ngư hiểu ý.
Quá lạnh lùng.
Chu Sơn Hải là cầu nối không thể thiếu giữa Bạch Hỏa và tổ chức Áo Đỏ.
Anh tán thành lý tưởng của tổ chức Áo Đỏ, cho rằng sau khi quỷ dị trỗi dậy, Áo Đỏ là tổ chức dẫn dắt con người đến ánh sáng.
Thực tế cũng đúng như vậy.
Sau khi quỷ dị trỗi dậy, những người ích kỷ như Lạc Tử Huyên và Thẩm Tư Niên thường sống tốt ở giai đoạn đầu và giữa.
Những người tốt bụng, ngu ngốc, quá hiếu kỳ, ngây thơ, liều lĩnh hay nhút nhát đều dễ chết ngay từ đầu.
Chỉ còn lại đám giả nhân giả nghĩa và những kẻ ích kỷ hẹp hòi. Họ đủ thông minh để tính toán, đè bẹp lẫn nhau. Hôm nay bạn đâm tôi một nhát, ngày mai tôi đào hố hại bạn.
Vì chút lợi nhỏ mà sống chết tranh giành, ai cũng vắt óc muốn chiếm phần hơn nhưng cuối cùng chẳng ai được lợi.
Vòng lặp ấy kéo dài cho đến khi tất cả diệt vong.
Cũng đạt được mục đích của nó, ô nhiễm lan tràn hoàn toàn.
Tô Thanh Ngư kiên nhẫn phân tích, giọng điệu bình tĩnh như dòng nước chảy: “Tôi bảo không đi tìm không phải vì ngại phiền phức mà vì hai lý do. Thứ nhất, chúng ta không thể xác định liệu Chu Sơn Hải có đi kiểm tra nguồn điện một mình hay không. Nếu anh ấy làm vậy tức là vi phạm điều thứ chín của quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】. Dù chúng ta có tìm được, anh ấy cũng đã bị ô nhiễm. Cứu một người mà đe dọa mạng sống của cả ba chúng ta, không đáng. Thứ hai, thay vì đi tìm anh ấy, cách tốt hơn là giao tiếp với tượng sáp, tìm ra nguồn ô nhiễm của phó bản này và tiêu diệt nó. Biết đâu như vậy sẽ cứu được Chu Sơn Hải nhanh hơn.”
Trang Hiểu Điệp gật đầu lia lịa.
Bạch Hỏa khiêm tốn hơn Thẩm Tư Niên, anh cảm thấy lời Tô Thanh Ngư có lý, lập tức gật đầu: “Vậy chúng ta mau đi tìm tượng sáp có thể giao tiếp.”
Trong phòng triển lãm, họ không tìm thấy tượng sáp quen thuộc nào.
Trang Hiểu Điệp đến trước cửa kho chứa, dùng đèn pin soi cánh cửa rồi gọi Tô Thanh Ngư: “Thanh Ngư, mau qua đây, cửa này không khóa!”
“Kho chứa à?”
Tô Thanh Ngư bước tới, ánh mắt lóe lên: “Không đúng, có ai đó dùng kìm cộng lực cắt khóa rồi!”
Trang Hiểu Điệp ngẩn ra, hỏi: “Có phải anh Chu không?”
“Chưa chắc, Chu Sơn Hải không phải kiểu người lỗ mãng.”
Bạch Hỏa đứng cách họ một đoạn, trong lúc kiểm tra, tay áo anh bị một bàn tay của tượng sáp móc vào.
Tượng sáp đặt trên bục triển lãm, bục khá cao nên tượng cao hơn Bạch Hỏa rất nhiều.
Anh phát hiện khuôn mặt tượng sáp bị che bởi một tấm vải đen.
“Xoạt—” Anh giật tấm vải xuống.
“Tô cô nương, qua xem thử, cô xem bức tượng sáp này có phải Lily mà cô nói không?”
Tô Thanh Ngư dùng đèn pin điện thoại chiếu vào mặt tượng sáp, ánh sáng yếu, không nhìn rõ. Trang Hiểu Điệp cũng bước qua từ cửa kho chứa, hướng đèn điện thoại vào tượng.

“Á! Cái gì thế này?!”
Trang Hiểu Điệp vừa nhìn rõ mặt tượng, dạ dày đã cuộn trào.
Khuôn mặt tượng sáp chi chít lỗ hổng và vết nứt.
Những ai mắc chứng sợ lỗ chắc chắn không chịu nổi.
“Cạch—”
Đầu tượng sáp cúi xuống.
Khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn pin trắng toát lên vẻ âm u.
Tô Thanh Ngư nhận ra mái tóc vàng xoăn của Lily, cô gật đầu nói: “Cô ấy chính là Lily, Bạch Hỏa, việc tiếp theo giao cho anh.”
“Được.”
Bạch Hỏa kìm nén bất an, vươn bàn tay thon dài chạm vào cổ tay tượng sáp. Anh cảm nhận được làn da mềm mại, mịn màng, sống động đến lạ.
Nhưng khi anh định giao tiếp với Lily, anh nghe thấy từ trong cơ thể tượng sáp vọng ra tiếng gào thét chói tai.
Âm thanh ấy mang theo cái lạnh buốt thấu tâm hồn.
“Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!!! Giết ta! Giết ta! Giết ta! Giết ta! Giết ta! Giết ta!!!”
“Phụt—”
Đầu Bạch Hỏa đau nhói, lập tức phun ra máu tươi.
Giai điệu trong đầu Tô Thanh Ngư bắt đầu dồn dập, cứ như trái tim đang đập loạn xạ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.