8. Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh cũng được mở ra. Một cô gái đang cúi đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay lại nói với người trong phòng: “Không sao cả, đi ra đi.” Sau đó có mấy cô gái đi theo phía sau. Họ bất an nhìn xung quanh, dưới mắt đều là những quầng thâm đen xì. Ngay sau đó, ở cuối phòng ngủ của họ, một cô gái bước ra. Đầu bù tóc rối, nước da nhợt nhạt, tư thế đi lại không tự nhiên, như thể đang giẫm lên bông gòn, trọng tâm như đang lơ lửng. Trên mặt cô gái ấy đeo một cái khẩu trang màu đen. Tôi giật mình, m.á.u trong người gần như chảy ngược, da đầu tê dại cả lên. Phòng bên tổng cộng có bốn người, không hơn không kém. Nhưng cô gái ở phía cuối đó rõ ràng là người kêu cứu trước cửa ký túc xá của chúng tôi ngày hôm qua! Trương Lâm cũng nhìn thấy cô gái kia, suýt chút nữa không kìm được sợ hãi mà la lên. Tôi bịt miệng cô ấy, kéo cô ấy trở lại ký túc xá, nháy mắt ra hiệu với những người khác trong phòng, yêu cầu các cô ấy đừng gây ra tiếng động, cũng đừng bước ra ngoài cửa. Tôi vờ như không nhìn thấy cô gái kia. Những người ở phòng ngủ bên cạnh đi ngang qua cửa phòng của chúng tôi, có vẻ như họ muốn ra ngoài cùng nhau. Không ai trong số họ chú ý tới người bạn cùng phòng đang đeo khẩu trang màu đen một cách bất thường kia sao? Tiếng bước chân của mấy cô gái đó dần dần đi xa. Đoán rằng họ sắp xuống lầu, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-phong-ki-tuc-xa-ban-dem/331367/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.