Đôi mắt màu lam của Lan Dục như được khảm từ ngàn ngàn mảnh thủy tinh, sắc sảo sáng ngời.
hoa huy*t tươi sắc, kiều diễm, và phấn nộn của cô là những bức tranh tuyệt mỹ, được dung hoà trong một bữa tiệc lộng lẫy về thị giác và cảm giác đắm mình trong sự thanh khiết và tình cảm.
Hàng trăm vết xước!
Anh nhắm mắt lại, hệt như một con mãnh thú há miệng thật to gia nhập vào bữa tiệc, vô cùng ôn nhu, thâm sâu mà nặng nề, mới là bộ mặt thật của hắn.
Huyệt khẩu nhúc nhích, tiếng nước lép nhép. Thịt mềm vừa co giật thắt chặt lại mở ra, đối với anh lại chen chúc vừa ngậm vừa hút.
Đấu tranh cùng nghênh hợp.
Anh vừa ăn vừa cắn rồi mút liếm tùy ý đùa giỡn, ngón tay bóp lấy môi âm hộ của cô, tách hoa huy*t ra đến mức lớn nhất.
Hạ Nhất cúi đầu đè nén thở dốc, miên man uyển chuyển, nhưng sao có thể so sánh được với anh.
Tim cô đập mạnh theo từng động tác của tay anh.
Trong một ngàn tiếng ngâm nga, chất lỏng sền sệt nóng ấm nhanh chóng trào ra ngoài.
Hai cánh môi Lan Dục đặt trước cửa huyệt, mút lấy nó.
Một bên đùi của Hạ Nhất cũng bị anh liếm cho ướt át một mảng, anh tỉ mỉ mà ôn nhu cuốn vào trong miệng.
Không gian kín gió cùng nhiệt độ thích hợp, cô toát mồ hôi. Hơi thở từ trong cổ họng phát ra nóng như lửa đốt, toàn thân, ánh mắt hỗn loạn, ngưng đọng.
Lan Dục từ giữa đùi cô mà ngẩng đầu, cái miệng ngon ngọt nhỏ bé trên mặt cô mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-toc/417810/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.