Cũng không biết nên giúp ai mới tốt.
Bọn họ là giao nhân, không có cách nào lên bờ được.
Bởi vì sau khi lên bờ, thực lực của họ sẽ nhanh chóng bị suy giảm.
Thế nên hắn không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể cầm giá xoa của mình thành thành thật thật đứng ở trong biển quan sát tình hình.
Cứ như vậy.
Tên giao nhân chỉ biết phẫn nộ, không biết lựa lời mà nói kia bị Nam Nhiễm ấn trên bờ, đánh một trận.
Mà binh khí mạnh nhất của giao nhân - giá xoa cũng bị Nam Nhiễm đoạt lấy.
Nam Nhiễm cầm lấy giá xoa, sâu kín nói: "Ta đói bụng rồi, ngươi tới cũng thật đúng lúc. Chỉ cần nướng ngươi lên là được."
Dứt lời, liền ra tay cắm giao nhân lên giá xoa.
Đáng thương cho giao nhân, vì bị bắt lên bờ mà không có năng lực để phản kháng.
Đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Bây giờ còn bị coi là đồ ăn.
Đến lúc này, cuối cùng con giao nhân đang tránh trong biển cũng không nhịn được, sốt ruột hô: "Nam Nhiễm! Chúng ta tới đây để tặng đồ cho ngươi! Vu sư nói ngươi không có được nam nhân mình thích nên sắp chết rồi!"
Giao nhân kia hé miệng, kêu lớn.
Âm thanh sắc bén đến mức khiến hai tai Nam Nhiễm phát đau.
Nam Nhiễm đưa tay, ấn ấn lỗ tai mình.
Mà con giao nhân bị đánh cho mặt mũi bầm dập kia nhắm chuẩn thời cơ, đuôi cá cùng hai tay đồng thời động đậy.
Nhanh chóng bò về phía biển khơi.
Chớp mắt giao nhân đã nhảy vào trong nước, biến mất vô ảnh vô tung.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/588385/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.