Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Tô Diêu không chút quan tâm đến sắc mặt cứng đờ của Mộc Trân Trân, tươi cười gật đầu: "Trân Trân muội muội, mau lên đi."
Mộc Vãn Thanh cùng Mộc Chiêu Ngọc ở một bên nén cười. Chiêu này quả thật vô cùng hiểm, có Tô Diêu thể hiện trước, Mộc Trân Trân căn bản không thể nào cãi lại được.
Nếu nàng ta dám nói mình chưa từng cùng Tô Diêu ước định dâng tặng lễ vật với nhau, Tô Diêu sẽ trực tiếp gán cho nàng ta tội danh khi quân phạm thượng.
Mộc Trân Trân tuy rằng kiêu căng, nhưng lại không ngốc, chỉ có thể cười cười tiến lên phía trước: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần nữ khổ luyện đàn một khúc phổ với cổ cầm, mượn cơ hội này muốn hoàng thượng đánh giá một chút."
Hoàng đế gật đầu, hắn còn tưởng rằng thứ Mộc Trân Trân tỉ mỉ chuẩn bị hồi lâu phải là đồ vật gì vô cùng hiếm lạ và ghê gớm, không ngờ cũng chỉ là một khúc phổ.
Nhóm thái giám nhanh chóng mang đàn tới.
Mộc Trân Trân ổn định tâm trí, ngồi nhớ một chút rồi bắt đầu gảy đàn.
Nghe xong một chút, ý cười trên môi Tô Diêu không khỏi gia tăng. Nàng tuy rằng không quen khúc phổ dành cho đàn cổ của triều đình Đại An, nhưng ý cảnh cùng tình cảm trong đó lại có thể phân biệt được. Mộc Trân Trân này thế nhưng lại đàn một khúc miêu tả tình yêu.
Không ít người trong đại điện cười trộm. Đây là khúc Hồng Nhan Phú, là do Sở công chúa tiền triều sáng tác nên. Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-gian-phi-nhu-thu-da-kieu/1260094/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.