"Đoan Chính sư huynh!" Phía dưới đệ tử Thiếu Dương phái trùng điệp thanh âm reo hò vang dậy, Linh Lung lại ở trên đầu tảng đá lớn gọi tới gọi lui, suýt nữa ngã chúi xuống.
Phiên Phiên vừa thấy cộng sự bị thương ở cổ tay, lập tức thu kiếm, nhìn nhìn vết thương trên tay nàng, mới hỏi : "Như thế nào, có thương tổn gân cốt không?"
Ngọc Trữ sắc mặt tái nhợt, yên lặng nhìn Đoan Chính, giống như hắn là yêu ma gì đó, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Không có. Chỉ là. . . hai ba ngày không thể cầm kiếm."
Phiên Phiên "Vút" một tiếng, thu hồi vỏ kiếm, đối với Đoan Chính vừa chắp tay vừa cất cao giọng nói: "Thế huynh hảo công phu, hai người bọn ta cam bái hạ phong."
Lời vừa nói ra, chứng minh cuộc tỷ thí này Đoan Chính thắng, trong tứ cường lại có thêm người Thiếu Dương phái. Phía dưới tiếng hoan hô của đệ tử Thiểu Dương cơ hồ muốn vỡ tung cả bầu trời.
Đoan Chính khẽ mỉm cười, kiếm trong tay nhẹ nhàng linh hoạt đùa giỡn một chút, bạch quang hỗn loạn, tiếp theo "Vèo" một tiếng, nhẹ nhàng ném về phía Ngọc Trữ đối diện. Nàng nâng tay tiếp, thần sắc phức tạp, làn môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại cái gì cũng không nói.
Đoan Chính trầm giọng nói: "Trâm hoa đại hội lần trước, Đoan Chính bất tài, bại bởi nhị vị. Lần này được nhị vị nhường cho, Đoan Chính đã tiếm quyền."
Nói xong hắn xoay người, hướng đồng môn Thiểu Dương phía dưới đài đang reo hò chắp tay, trên gương mặt phúc hậu tràn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-luu-ly-my-nhan-sat/238437/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.