Editor: Nha Đam
Trước khi nhận nuôi bé gái ấy, có lẽ khi hắn quyết định nhận nuôi một bé gái, hắn không bao giờ ngờ rằng đối phương sẽ làm nhiễu loạn lòng hắn.
Ngay cả khi đặt bút viết, hắn cũng đều không tự chủ được viết ra tên của đối phương.
Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Bỗng nhiên trong lòng có chút vướng bận.
Lòng cũng không thể bình đạm như nước được.
Cho đến cuối buổi lâm triều, vị quốc sư trẻ tuổi vẫn thất thần như cũ.
Các quan viên ra về, quốc vương ngồi trên long ỷ cũng từ từ đứng dậy tiến lại gần hắn.
Quốc sư chợt định thần lại, cúi gằm mặt, từ từ gấp giấy Tuyên Thành trên bàn rồi nhét vào tay áo.
Ánh mắt của quốc vương nhìn hắn xem xét hỏi: "Quốc sư vừa luyện thư pháp à?"
Hay là bói toán?
Mộ Bạch nâng mắt nhìn đối phương, khẽ nói: "Bệ hạ nhìn thấy rồi à?"
Nghe vậy, quốc vương cười lắc đầu, "Chưa, ta chỉ là từ xa nhìn thấy Quốc sư đại nhân viết chữ."
Mộ Bạch khựng lại.
"Bệ hạ, còn có chuyện gì không?"
Quốc vương mỉm cười.
Trước mặt quốc sư, người có ngôi vị cửu ngũ chí tôn này cũng không lộ ra vẻ uy nghiêm của bậc quân vương.
Một cuộc trò chuyện ôn hòa như vậy cũng đã phần nào bộc lộ được sự tôn kính của bậc quốc vương đối với vị quốc sư trẻ tuổi này.
Quốc vương ngập ngừng hỏi hắn: "Nghe nói quốc sư nhận nuôi một đứa bé gái?"
Năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/485253/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.