Chương 64. Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Kỷ Ninh vô thức bước đi nhanh hơn, nhưng lời của mẫu thân Mạn Nhi vẫn như cũ có thể nghe rõ ràng từng tiếng một.
Từng câu "Ngươi còn mặt mũi nào xuất hiện ở chỗ này! Chúng ta kính ngươi một tiếng Điện hạ! Ngươi lại có thể làm ra loại sự tình không biết xấu hổ!"
Từng câu "Ngươi đồ phản bội không biết xấu hổ! Thứ tham sống sợ chết! Phi!"
Từng câu "Thời điểm Mạn Nhi chết, ngươi đang ở đâu? Có phải ngươi đang nằm trên giường của bọn cẩu Lang Nghiệp, hướng bọn chúng vẫy đuôi lấy lòng! Cái gì mà 'Sẽ cứu chúng ta'... Phi! Hạ tiện vô sỉ cẩu đồ vật! Nếu không phải do ngươi thì Ngọc Dao ta sao có thể vong quốc! Ta còn những tưởng ngươi ở trước cổng thành nghênh địch! Biết đâu khi đó ngươi đã sớm âm thầm tư thông với lũ cẩu Lang Nghiệp, bán đứng chúng ta!"
Mẫu thân Mạn Nhi hệt như người mất trí, từng lời chửi rủa ác độc từ trong cổ họng nàng khàn khàn thành một chuỗi phun ra ngoài, đổ ập xuống người Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan trong đầu ong ong mờ mịt, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Mắng không hết hận, phụ nhân kia còn nhổ một ngụm đàm mang theo máu văng lên người Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan cơ hồ vẫn hồn nhiên chẳng biết, một chút phản ứng cũng không có. Nhưng ngay lập tức, có một thứ khác rơi xuống đập trúng người y.
Đó là một kiện áo choàng. Sắc nhung đen đen mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-tru-tam-chi-toi/755649/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.