Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan dựa vào trên người Dung Chiêu, nhàm chán nhìn chim bay qua bầu trời.
Quý Bạch trấn an Nam Chi xong ra ngoài liền nhìn thấy một hình ảnh như thế.
"Vị ở trong đó là vị trong truyền thuyết có máu trị bách bệnh, uống vào có thể trường sinh bất lão Nam Chi à?" Ngữ điệu của Vu Hoan tùy tiện.
Quý Bạch híp mắt lại: "Đúng."
Vu Hoan gật đầu, không nói chuyện nữa, mà xoay người đi về phía xe ngựa của nàng.
Nháy mắt xốc màn xe lên lộ ra bóng người bên trong.
Con ngươi Quý Bạch trầm xuống, trong đầu cực nhanh chuyển qua mấy cái ý nghĩ.
"Bách Lý cô nương." Quý Bạch gọi Vu Hoan lại.
Vu Hoan nghiêng đầu, cười nhạt: "Còn có việc?"
"Nếu ngươi có thể dẫn bọn họ đi lên, vậy tại sao không thể dẫn bọn ta lên?"
Đầy mặt Vu Hoan nghi hoặc, theo tầm mắt của Quý Bạch nhìn thoáng qua bên trong xe ngựa. Sau đó mới nhún vai, chậm rãi đáp: "Bởi vì ta không thông thân với các ngươi á!"
Quý Bạch cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nghe thấy Vu Hoan trả lời cũng không có phản ứng gì nhiều.
"Chi chi chi..." Thú nhỏ đột nhiên từ trong ngực Vu Hoan bò ra, nhảy xuống đất, trực tiếp đạp ra một hố to.
Quý Bạch: "..." Con chó con này làm từ đá sao?
"Aiz, đờ mờ." Vu Hoan vừa chuyển người lại nhảy xuống xe ngựa, nhìn phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1520305/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.